TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 381

“Cuối cùng thì cũng trở thành người nổi tiếng,” tôi nói, cô liền nhăn mặt
làm điệu bộ với tôi.

Cô đi qua bàn lễ tân và bắt đầu bồn chồn chỉnh lại áo xống phản chiếu
trong tấm kính. Tôi làm theo.

“Đây,” tôi nói, đoạn cầm lấy phong bì từ tay cô và giúp cô chỉnh lại cổ áo
sao cho bắt mắt. Tôi vuốt phẳng tóc cô ở phía sau tai, chùi một vết gì đó
trên má. Cô đứng yên để tôi làm việc ấy. Đây không hẳn một cái gì riêng
tư. Giống một võ sĩ ở góc võ đài của mình thì đúng hơn, chuẩn bị sẵn sàng
cho hiệp tiếp theo trong khi đám bậu sậu xịt nước, xoa bóp, lau người và
trang điểm cho anh ta.

Tôi thò tay vào túi, lấy cái phong bì ra đưa cho cô, trong khi cô hít vài hơi
sâu.

Tôi siết vai cô.

“Em sẽ ổn thôi,” tôi nói.

“Chưa bao giờ lên ti vi cả,” cô nói.

Bình minh. Mặt trời lên. Rạng sáng. Gì cũng được.

Chân trời vẫn còn lờ mờ, nhưng đã có một đốm màu cam xuất hiện. Bóng
đêm đã thu mình vào lòng đất, trong khi mặt trời quờ quạng bấu ngón tay
vào mép chân trời.

Các con tin hầu như đã ngủ cả. Họ co lại gần nhau hơn trong đêm, bởi trời
lạnh hơn mọi người nghĩ, những cái chân không còn thò ra ngoài mép thảm
nữa.

Francisco trông mệt mỏi khi đưa điện thoại cho tôi. Chân anh ta đặt lên
cạnh bàn Beamon, và anh ta đang xem CNN, ti vi vặn nhỏ tiếng, như để tỏ
ra tử tế đối với Beamon đang ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.