TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 382

Tôi cũng mệt mỏi, tất nhiên rồi, nhưng có lẽ vẫn còn đôi chút phấn khích
trong máu vào lúc đó. Tôi nhận lấy điện thoại từ Francisco.

“Vâng.”

Vài tiếng lạch tạch, nhiễu điện từ. Rồi Barnes.

“Cuộc gọi báo động năm giờ rưỡi của ông,” hắn nói, giọng có ý giễu.

“Các ông muốn gì?” Và ngay lập tức tôi nhận ra mình vừa nói điều đó bằng
giọng Anh. Tôi nhìn ngang qua Francisco, nhưng dường như anh ta không
nhận ra. Bởi thế tôi quay lại cửa sổ và lắng nghe Barnes một lúc nữa, và khi
hắn ta kết thúc tôi hít một hơi sâu, hy vọng tột cùng và dửng dưng chẳng
quan tâm, cả hai cảm giác cùng một lúc.

“Khi nào?” Tôi hỏi.

Barnes cười khùng khục. Tôi cũng cười, không theo một giọng nào cả.

“Năm mươi phút nữa,” hắn nói rồi gác máy.

Khi tôi từ chỗ cửa sổ quay lại, Francisco đang nhìn tôi. Lông mi anh ta
dường như dài hơn bất cứ lúc nào hết.

Sarah đang đợi tôi.

“Họ sẽ mang bữa sáng tới cho chúng ta,” tôi nói, lần này uốn lưỡi theo
giọng Minnesota.

Francisco gật đầu.

Mặt trời, đang từ từ kéo mình lên cao khỏi khung cửa sổ. Tôi rời bỏ những
tù nhân, và Beamon, và Francisco đang gật gà trước CNN. Tôi bước ra khỏi
phòng, đi thang máy lên trên nóc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.