TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 384

Chúng tôi đứng dòm nhau. Anh ta đang thổi phù phù ra miệng, phần vì
ráng sức, phần vì tức giận.

“Chà, Benj, tôi bảo cô ấy xuống dưới sảnh. Chuẩn bị ăn sáng...”

Và rồi, bằng một động tác nóng vội, Benjamin nâng khẩu Steyr lên vai, áp
má vào báng súng, hai nắm tay cứ siết vào mở ra ở tay cầm: cái nòng súng
đã biến mất.

Sao lại có thể thế được? Tôi tự nhủ. Làm sao mà nòng khẩu Steyr, dài bốn
trăm hai mươi milimét, sáu rãnh khía, xoắn hướng bàn tay phải - làm sao
nó lại biến mất được nhỉ?

Tất nhiên là nó không thể biến mất, và nó đã không biến mất.

Đó chỉ là từ góc nhìn của tôi.

“Mày là thằng khốn chó chết,” Benjamin nói.

Tôi đứng đó, dán mắt vào cái lỗ đen.

Còn bốn mươi lăm phút nữa, và lúc này, hãy chấp nhận thế, là lúc tồi tệ
nhất để Benjamin mang một chuyện to tát, rộng lớn và nhức đầu gọi là
Phản bội ra đây. Tôi gợi ý với anh ta, hy vọng mình đã nói một cách lịch
sự, rằng chúng tôi có thể xem xét nó sau; nhưng Benjamin thì nghĩ tốt hơn
hãy làm ngay bây giờ.

“Thằng khốn chó chết,” anh ta đáp lại vậy đó.

Một phần của vấn đề đó là Benjamin chưa từng tin tưởng tôi. Đó là nguyên
do chính. Benjamin đã có những nghi ngờ ngay từ đầu, lúc này anh ta muốn
tôi biết về những nghi ngờ đó, phòng khi tôi muốn tranh cãi lại với anh ta.

Tất cả đã bắt đầu từ khóa huấn luyện quân sự, anh ta nói với tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.