TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 383

Ba phút sau đó, còn bốn mươi bảy phút nữa, và mọi thứ đang chuẩn bị sẵn
sàng như nó sẽ tới. Tôi đi cầu thang xuống đại sảnh.

Hành lang trống không, cầu thang trống không, bụng trống không. Mạch
máu ở tai tôi thình thịch, to hơn nhiều tiếng chân tôi trên thảm. Tôi dừng lại
ở chiếu nghỉ tầng hai, nhìn ra ngoài phố.

Một đám đông ra trò, vào khoảng thời gian này của buổi sáng.

Tôi đang nghĩ về chuyện sẽ tới, đó là lý do tại sao tôi quên béng hiện tại.
Hiện tại chưa từng xảy ra, không phải đang diễn ra, duy chỉ có tương lai.
Cuộc sống và cái chết. Cuộc sống hoặc cái chết. Những cái đó, anh thấy
không, là những cái to tát. To tát hơn nhiều so với tiếng bước chân. Tiếng
bước chân là những cái nhỏ nhặt, so với cái bị lãng quên.

Xuống được nửa cầu thang, vừa mới ngoặt vào gác lửng thì tôi nghe thấy
chúng và nhận ra chúng mới sai lầm làm sao- sai lầm bởi vì chúng đang
chạy thình thịch, đáng ra người ta không nên chạy trong tòa nhà này.
Không phải bây giờ. Không phải trong vòng bốn mươi sáu phút nữa.

Benjamin vòng quanh góc nhà và dừng lại.

“Gì thế, Benj?” Tôi nói, ở mức điềm tĩnh nhất có thể.

Anh ta nhìn tôi trừng trừng một lúc. Thở mạnh.

“Mày đã ở chỗ quái nào thế?” anh ta hỏi.

Tôi cau mặt.

“Ở trên mái,” tôi nói. “Tôi ở...”

“Latifa ở trên mái,” anh ta cắm cảu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.