TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 386

“Họ mà nghe thấy tiếng súng, họ sẽ nghĩ là anh vừa giết một con tin, Benj
ạ,” tôi nói. “Họ sẽ san phẳng tòa nhà này. Giết chết tất cả.”

Từ “giết” đã tác động vào anh ta, và trong một khoảnh khắc tôi nghĩ anh ta
có thể sẽ bắn.

“Latifa,” anh ta lại gọi. Lần này to hơn, và cần phải thế. Tôi không thể để
anh ta kêu lần thứ ba. Tôi bắt đầu dịch chuyển, rất từ từ, về phía anh ta. Tay
trái tôi thả lỏng hết mức.

“Đối với rất nhiều tay ở ngoài kia, Benj,” tôi nói, vẫn dịch chuyển, “một
tiếng súng chính là thứ họ muốn nghe lúc này. Anh sẽ cho họ có được nó
sao?”

Anh ta lại liếm môi. Một lần. Hai lần. Quay đầu nhìn về phía cầu thang.

Tôi túm lấy nòng súng bằng tay trái, đẩy nó lại vai anh ta. Không có cách
nào khác. Nếu như tôi kéo khẩu súng ra khỏi anh ta, cò súng sẽ bị ép, và tôi
cũng sẽ bị ấn một phát. Bởi vậy tôi đẩy nó lùi lại, sang một bên, và khi mặt
anh ta dịch xa hơn khỏi báng súng , tôi thúc ngược gan bàn tay phải vào
dưới mũi anh ta.

Anh ta đổ xuống như hòn đá - nhanh hơn hòn đá, như thể có một lực cực
mạnh đẩy anh ta ngã xuống sàn - và trong một thoáng tôi nghĩ biết đâu
mình đã giết anh ta. Nhưng rồi đầu anh ta bắt đầu đưa từ bên này sang bên
kia, và tôi thấy những bong bóng máu phòi ra khỏi môi anh ta.

Tôi nhẹ nhàng gỡ khẩu Steyr khỏi tay anh ta và gạt khóa an toàn, vừa lúc
Latifa gọi từ chỗ cầu thang.

“Vâng?”

Giờ tôi có thể nghe thấy tiếng chân cô trên cầu thang. Không nhanh, nhưng
không chậm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.