TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 387

Tôi nhìn xuống Benjamin.

Đó là dân chủ, Benj. Một người chống lại nhiều người.

Latifa ngoặt ở góc cầu thang, khẩu Uzi vẫn quàng trên vai.

“Chúa ơi,” cô nói khi nhìn thấy máu. “Chuyện gì xảy ra thế?”

“Tôi không biết,” tôi nói. Tôi không nhìn cô. Tôi đang cúi người xuống
Benjamin, nhìn lo lắng vào mặt anh ta. “Tôi đoán anh ta bị ngã.” Latifa lướt
qua tôi và ngồi xổm xuống cạnh Benjamin, và trong khi cô làm thế, tôi liếc
đồng hồ.

Ba mươi chín phút. Latifa quay lên nhìn tôi.

“Tôi sẽ lo việc này,” cô nói. “Canh ngoài sảnh nhé Rick.”

Thế là tôi đi.

Tôi ra ngoài sảnh, tới cửa chính, xuống các bậc thềm, và một trăm năm
mươi ba mét từ bậc thềm tới chốt cảnh sát.

Tới nơi thì đầu tôi đã nóng bừng, bởi vì hai tay tôi siết chặt lấy nó.

Không có gì ngạc nhiên, họ nhảy cẫng lên mừng tôi như thể họ đang tham
gia một kỳ thi nhảy cẫng. Để được nhập học tại trường Đại học Hoàng gia
Nhảy cẫng. Năm lần, đầu đến chân, miệng, tai, xương chậu, đế giày. Họ xé
gần hết quần áo trên người tôi, để cho tôi trông giống như một món quà
Giáng sinh vừa được mở ra.

Mất mười sáu phút.

Họ để tôi đó năm phút nữa, dựa người vào thành một chiếc xe cảnh sát,
dạng tay dạng chân, còn họ hò hét xô đẩy nhau. Tôi nhìn chằm chằm xuống
đất. Sarah đang đợi tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.