TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 390

“Gặp lại ông sau nhé, Tom,” Barnes nói.

Tôi quay lại thì thấy hắn đã bắt đầu rời đi, bước giật lùi chầm chậm theo
kiểu thân mật, lỏng chân, tôi-sẽ-nhớ-anh. Khi mắt chúng tôi gặp nhau, hắn
đưa tôi một lời chào mỉa mai nho nhỏ, rồi quay đầu bước thẳng tới chiếc xe
jeep quân đội đỗ gần phía sau đống nhốn nháo xe cộ. Một người đàn ông
tóc vàng mặc thường phục khởi động máy khi Barnes tới gần, rồi bấm còi
hai lần để xua đám đông đang xúm trước đầu xe. Tôi quay lại nhìn Murdah.

Lúc này ông ta đang dò xét mặt tôi, gần hơn một chút, chuyên nghiệp hơn
một chút, như một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ.

“Cái gì tốt?” Tôi hỏi lại, và chờ đợi trong khi câu trả lời của tôi bay qua
khoảng không gian bất tận giữa hai thế giới.

“Anh đã làm đúng như tôi mong muốn,” cuối cùng thì Murdah nói. “Như
tôi đã dự đoán.”

Ông ta lại gật đầu. Một chút thừa ở chỗ này, một chút gấp ở chỗ kia - đúng,
tôi nghĩ tôi có thể làm gì đó với khuôn mặt này.

“Một vài người, ông Lang ạ,” ông ta tiếp tục, “một vàingười bạn của tôi, đã
nói với tôi rằng ông có thể sẽ rắc rối lắm. Ông có thể sẽ bất kham và phản
thùng.” Ông ta hít một hơi dài hơn. “Nhưng tôi đã đúng. Và điều đó thật
tốt.”

Và rồi, vẫn nhìn vào mặt tôi, ông ta bước sang một bên, mở cửa ghế khách
của chiếc Toyota.

Tôi nhìn Sarah xoay người chầm chậm trên ghế và bước ra ngoài. Cô đứng
thẳng lên, hai tay bắt tréo phía trước như để giữ ấm trước cái lạnh lúc bình
minh, và ngẩng mặt nhìn tôi.

Chúng tôi đang ở rất gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.