TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 391

“Thomas,” cô nói, và trong một giây tôi đã cho phép mình đắm chìm vào
trong đôi mắt đó, thật sâu, và chạm vào bất cứ thứ gì trong đó đã đưa tôi
đến đây. Tôi không bao giờ quên được cái hôn đó.

“Sarah,” tôi nói.

Tôi với tay ra vòng quanh người cô - che chắn cô, bao bọc lấy cô, che giấu
cô khỏi tất cả mọi thứ và tất cả mọi người - nhưng cô chỉ đứng đó, giữ hai
tay phía trước.

Bởi thế tôi thu tay phải về phía mình, luồn nó vào giữa cơ thể hai chúng tôi,
giữa bụng chúng tôi, sờ soạng, kiếm tìm một điểm tiếp xúc.

Tôi đã sờ thấy nó. Nắm lấy nó. “Tạm biệt,” tôi thì thầm.

Cô nhìn tôi.

“Tạm biệt,” cô nói.

Khối kim loại còn hơi ấm của thân thể cô.

Tôi để cô đi, và quay lại, chầm chậm, đối diện Murdah.

Ông ta đang nhỏ nhẹ nói chuyện trên điện thoại di động, nhìn lại tôi và
cười, đầu ông ta hơi nghiêng về một bên. Và khi thấy biểu hiện của tôi, ông
ta biết rằng có gì đó không ổn. Ông ta liếc xuống tay tôi, và nụ cười vụt xa
khỏi khuôn mặt ông ta giống như màu cam trên một chiếc xe đua tốc độ.

“Chúa ơi,” một giọng nói từ phía sau lưng tôi, và tôi cho rằng nó có nghĩa
là ai đó hẳn cũng đã nhìn thấy khẩu súng. Tôi không chắc, bởi vì tôi đang
trừng trừng nhìn vào mắt Murdah.

“Kết thúc rồi,” tôi nói.

Murdah nhìn lại tôi, cái di động đã rũ xuống khỏi miệng ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.