TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 394

Giờ tôi quay lại nhìn ông ta, để xem ông ta cảm thấy tệ đến mức nào. Rất
tệ, và tôi không thấy mình phiền lắm vì điều đó.

“Ông điên rồi,” ông ta hét lên, giật mạnh cổ tay. “Tôi ở đây. Ông thấy
không?” Ông ta cười, hoặc gần như cười, bởi vì ông ta không thể tin được
tôi ngu ngốc đến thế. “Tôi ở đây. Sau Đại học sẽ không tới, bởi vì tôi đang
ở đây.”

Tôi quay đi, nheo mắt nhìn bức tường thấp của ánh sáng mặt trời.

“Tôi hy vọng thế, Naimh,” tôi nói. “Tôi thực sự hy vọng thế. Tôi hy vọng
ông vẫn còn hơn một phiếu nữa.”

Có một khoảng lặng. Và khi quay lại phía ông ta, tôi thấy nét xán lạn trên
khuôn mặt đó đã gấp lại thành một cái cau mày.

“Phiếu,” cuối cùng ông ta nói, với giọng nhỏ nhẹ. “Phiếu,” tôi nhắc lại.

Murdah nhìn tôi một cách cẩn trọng. “Tôi không hiểu ông,” ông ta nói.

Bởi thế tôi hít một hơi sâu, và cố gắng diễn giải cho ông ta. “Ông không
phải là một tay buôn vũ khí, Naimh,” tôi nói. “Không còn là thế nữa. Tôi đã
tước đi cái đặc quyền đó của ông. V ì những tội lỗi của ông. Ông không
giàu, không còn quyền lực, không còn quan hệ, và không còn là thành viên
của Garrick.” Điều đó không làm ông ta mảy may quan tâm, nên có lẽ ông
ta chưa bao giờ là thành viên của Garrick cũng nên. “Tất cả những gì của
ông, lúc này, chỉ là một con người. Cũng giống như tất cả chúng tôi. Và, là
một con người, ông có một phiếu bầu. Đôi khithậm chí còn không có nữa
kia.”

Ông ta nghĩ một cách cẩn trọng trước khi trả lời. Ông ta biết rằng tôi đang
điên, nên phải nhẹ nhàng với tôi.

“Tôi không biết ông đang nói gì,” ông ta nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.