TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 395

“Có chứ, ông biết đấy,” tôi nói. “Ông chỉ không biết rằng liệu tôi có biết
điều tôi đang nói hay không thôi.” Mặt trời đã nhô lên cao hơn một chút,
đang nhón chân để nhìn chúng tôi rõ hơn. “Tôi đang nói về hai mươi sáu
người sẽ được hưởng lợi trực tiếp từ thành công của Sau Đại học, và hàng
trăm, có thể hàng ngàn người khác sẽ được hưởng lợi gián tiếp. Những
người đã làm việc, đã vận động hành lang , đã đút lót, đã đe dọa, thậm chí
giết chóc, chỉ để đạt đến bước này. Bọn họ cũng có phiếu bầu. Lúc này
Barnes đang nói với họ, yêu cầu họ cho một câu trả lời có hay không , và ai
biết con số kết quả là bao nhiêu?”

Murdah bất động. Mắt ông ta mở to còn miệng há ra, như thể không thích
lắm với mùi vị món gì đó. “Hai mươi sáu,” ông ta nói, rất khẽ khàng. “Làm
sao mà ông biết được là hai mươi sáu. Sao ông biết được chuyện này?”

Tôi làm vẻ mặt nhún nhường.

“Tôi từng là phóng viên tài chính,” tôi nói. “Trong vòng một giờ. Một
người ở Smeets Velde Kerplein đã lần theo dòng tiền ông gửi cho tôi. Và
nói cho tôi biết rất nhiều thứ.”

Ông ta cụp mắt xuống, tập trung cao độ. Não bộ ông ta đã đưa ông ta đến
đây, giờ nó phải tìm cách cho ông ta thoát.

“Tất nhiên,” tôi nói, ép ông ta vào quỹ đạo, “ông có thể đúng. Có thể cả hai
mươi sáu người sẽ cùng hợp lại, hủy nó đi, loại bỏ nó, nói thế nào cũng
được. Tôi không muốn đặt cược mạng mình vì nó.”

Tôi ngừng một chút, bởi vì tôi cảm thấy, theo cách này hay cách khác, tôi
có quyền làm điều đó.

“Nhưng tôi rất vui lòng đặt cược mạng ông,” tôi nói.

Điều này làm ông ta chấn động. Nó hất văng ông ta khỏi trạng thái đẫn đờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.