TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 396

“Ông điên à,” ông ta gào lên. “Ông có biết không? Ông có biết ông bị điên
không?”

“Được,” tôi nói. “Thế hãy gọi cho họ. Gọi Barnes, bảo ông ta dừng lại. Ông
đang ở trên mái nhà với một thằng điên, và bữa tiệc đã kết thúc. Dùng lá
phiếu duy nhất của ông đi.”

Ông ta lắc đầu.

“Họ sẽ không tới đâu,” ông ta nói. Và rồi, bằng giọng nhỏ hơn nhiều, “Họ
sẽ không tới, bởi vì tôi ở đây.”

Tôi nhún vai, bởi vì đó là tất cả những gì tôi nghĩ được. Tôi cảm thấy rất
muốn nhún vai vào lúc này. Kiểu tôi thường cảm thấy trước khi nhảy dù.

“Nói tôi nghe ông muốn gì,” Murdah đột ngột gào lên, và bắt đầu khua lách
cách cái cùm tay vào ống sắt của đường thoát hỏa hoạn. Khi nhìn lại, tôi
thấy máu ướt đỏ tươi trên cổ tay ông ta.

Thật là ái ngại.

“Tôi muốn ngắm mặt trời mọc,” tôi nói.

Francisco, Cyrus, Latifa, Bernhard và Benjamin khốn kiếp đã nhập cuộc
với chúng tôi ở mái nhà trên này, bởi vì dường như đây là chỗ cho những
người thú vị tụ tập lúc này. Họ sợ hãi và lúng túng theo những mức khác
nhau, không thể nắm bắt điều gì đang xảy ra; họ đã lạc mất vị trí của mình
trong kịch bản, và đang hy vọng có ai đó sẽ mau chóng gọi với ra nói cho
họ biết họ đang ở trang mấy.

Benjamin, không cần phải nói, đã làm điều tốt nhất là cố đầu độc những
người khác chống lại tôi. Nhưng cái tốt nhất đó của anh ta không còn phát
huy tác dụng vào lúc bọn họ thấy tôi đang quay trở lại tòa lãnh sự, tay gí
súng vào gáy Murdah. Họ thấy điều đó rất lạ. Kỳ quặc. Không nhất quán
với giả thuyết Phản Bội của Benjamin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.