TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 402

mắt là một dúm người bẩn thỉu, đói khát, sợ sệt tay cầm súng, ông ta sụp
người vào cái tay vịn.

“Ông biết là tôi đúng,” tôi nói. “Chiếc trực thăng đó tới đây, ông biết là vì
cái gì. Nó sẽ làm gì. Ông phải nói với họ.” Tôi bước thêm vài bước. “Nói
với họ những gì đã xảy ra, tại sao họ sắp bị giết. Hãy dùng lá phiếu của
ông.”

Nhưng Murdah đã kiệt sức. Cằm ông ta gục xuống ngực, mắt lại nhắm.

“Murdah...” Tôi nói, rồi dừng lại, bởi vì có ai đó vừa mới suỵt một tiếng
ngắn. Đó là Bernhard, và anh ta đang đứng bất động, đang nhìn xuống dưới
mái, đầu nghiêng về một bên.

“Tôi nghe thấy nó,” anh ta nói.

Không ai dịch chuyển. Chúng tôi bị đóng băng.

Rồi tôi cũng nghe thấy. Và rồi Latifa, và rồi Francisco. Một con ruồi bay xa
xa, trong một cái lọ xa xa.

Murdah hoặc đã nghe thấy, hoặc đã tin là tất cả những người còn lại đã
nghe thấy. Cằm ông ta đã nâng khỏi ngực, mắt đã mở to ra.

Nhưng tôi không thể chờ ông ta. Tôi bước lại góc lan can.

“Anh đang làm gì thế?” Francisco nói. “Nó sẽ giết chết chúng ta,” tôi nói.
“Nó tới đây để cứu chúng ta, Ricky.” “Giết chúng ta, Francisco.”

“Thằng chó chết,” Benjamin gào lên. “Mày đang làm cái quái gì thế?”

Tất cả bọn họ giờ đang nhìn tôi. Vừa nghe vừa nhìn. Bởi vì tôi đã với
xuống cái nút thắt của bọc giấy dầu màu nâu, phơi ra các món châu báu
nằm trong đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.