TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 400

đầu nhảy lên nhảy xuống ngay tại chỗ, và tôi thấy mũi anh ta lại bắt đầu
chảy máu. “Chúng tao đã thành công, và sự phản bội của mày chẳng để làm
gì.”

Tôi nhìn lại Francisco.

“Họ đã gọi cho chúng tôi, Rick,” anh ta nói. Giọng anh ta vẫn nhẹ nhàng và
xa xôi. “Mười phút trước đây.”

“Sao cơ?” Tôi nói.

Giờ tất cả bọn họ đều đang nhìn tôi, trong khi Francisco nói. “Họ sẽ gửi
một trực thăng tới,” anh ta nói. “Để đưa chúng ta tới sân bay.” Anh ta thở
dài một tiếng, vai chùng xuống một chút. “Chúng ta đã thắng rồi.”

Ôi, mẹ kiếp, tôi tự nhủ.

Thế là chúng tôi đứng đây, trong một hoang mạc bê tông, với một vài lỗ
thoát gió điều hòa nhiệt độ dựng đứng như những cây cọ, trong khi chờ đợi
cuộc sống hoặc cái chết. Một nơi dưới ánh mặt trời, hay là một nơi tăm tối.

Tôi phải nói lúc này. Tôi đã thử một vài lần để bọn họ chú ý nghe lời tôi,
nhưng có vài cuộc nói chuyện ngu ngốc, vớ vẩn giữa các đồng đội về việc
vứt tôi ra khỏi mái nhà, nên tôi lại thôi. Nhưng giờ, mặt trời thật hoàn hảo.
Thượng đế đã cúi xuống, đặt mặt trời lên đế đỡ bóng gôn, và lúc này Ngài
đang lục lọi túi đựng gậy của Ngài để tìm gậy phát bóng. Đây là thời điểm
hoàn hảo, nên tôi phải nói lúc này.

“Thế điều gì đang xảy ra?” tôi hỏi.

Không ai trả lời, bởi vì đơn giản là không ai có thể trả lời. Tất cả chúng tôi
biết điều chúng tôi muốn xảy ra, tất nhiên rồi, nhưng mong muốn không
thôi thì không còn đủ nữa. Giữa ý tưởng và hiện thực có bóng tối ngăn
cách. Tôi rút vài quân bài từ tất cả bốn phần bài. Nghiên cứu chúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.