TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 46

O’Neal nghịch nghịch môi dưới một lúc, dùng ngón tay cái và ngón trỏ vặn
vẹo nó sang cả hai bên.

“Tôi đang gặp rắc rối ở đây, phải không ông Lang?”

“Ông á?”

“Đúng, tôi nghĩ là tôi đang gặp phải rắc rối,” ông ta nói. Ông ta bỏ tay ra
khỏi môi, và cái môi cứ ở nguyên tình trạng đó, trề ra như một củ hành,
như thể nó không muốn trở lại hình dạng ban đầu vậy. “Hoặc ông là một sát
thủ, hoặc là có kẻ nào đó đang cố để làm ông giống một sát thủ. Vấn đề là
tất cả chứng cứ tôi có được đều cân bằng giữa hai khả năng. Thật sự là rất
khó khăn.”

Tôi nhún vai.

“Hẳn vì thế mà họ cho ông cái bàn to đến vậy,” tôi nói.

Cuối cùng thì họ đành để tôi đi. V ì lý do nào đó, họ không muốn dính dáng
tới cảnh sát trong một vụ tàng trữ vũ khí trái phép, và Bộ Quốc phòng, theo
tôi được biết, lại không có buồng giam của riêng họ.

O’Neal yêu cầu tôi xuất trình thẻ căn cước, và trước khi tôi kịp bịa ra rằng
đã làm mất trong máy giặt thì Solomon đã lôi nó từ túi quần sau ra. Tôi
được căn dặn phải giữ liên lạc và phải cho họ biết nếu như có bất kỳ người
lạ mặt nào nữa tiếp cận tôi. Tôi cũng chẳng thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Rời tòa nhà và đi lang thang qua công viên Thánh James trong một ngày
nắng tháng Tư hiếm hoi, tôi cố xem liệu mình có cảm thấy khác chút nào
không, khi biết rằng Rayner chỉ gắng làm công việc của anh ta. Tôi cũng tự
hỏi tại sao tôi không biết anh ta là vệ sĩ của Woolf. Hoặc thậm chí ông ta có
vệ sĩ.

Nhưng quan trọng hơn, quan trọng hơn thế nhiều là: Tại sao cô con gái của
Woolf lại không biết những việc đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.