TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 44

“Ông đã lùng sục ngôi nhà, phải không ông Lang?” O’Neal chất vấn. “Ông
đã tới ngôi nhà đó để tìm kiếm Alexander Woolf?” Một nụ cười nguy hiểm
xuất hiện trên môi ông ta.

“Cô ta bảo tôi là ông ấy không ở đó,” tôi nói, bực mình vì vẻ khoái chí của
ông ta. “Và dù gì đi nữa, thôi mẹ nó đi.”

Ông ta lưỡng lự một chút.

“Dù sao đi nữa,” cuối cùng ông ta lên tiếng, “trong trường hợp đó thì sự
hiện diện của ông trong căn nhà ấy cũng đáng để chúng tôi dành thời gian
và công sức quý báu lắm chứ.”

Tôi vẫn không thể làm mọi thứ cho ra đầu ra đũa được.

“Tại sao?” Tôi nói. “Tại sao lại là các ông mà không phải cảnh sát? Cái ông
Woolf đó có gì đặc biệt vậy?” Tôi hết nhìn O’Neal rồi lại đến Solomon.
“Và nếu đúng vậy thì có gì đặc biệt ở tôi vậy chớ?”

Điện thoại trên bàn O’Neal kêu reng reng, ông ta liền chộp lấy bằng một cử
chỉ khoa trương, hất cái dây ra sau khuỷu tay khi đưa ống nghe lên tai. Ông
ta nhìn tôi trong khi nghe điện thoại.

“Vâng? Vâng... Thực vậy. Cảm ơn.”

Cái ống nghe đã được đặt lại vào giá và nằm yên ngay tức thì. Nhìn cách
ông ta xử lý nó, tôi dám chắc rằng nói chuyện điện thoại là một tuyệt kỹ
của ông ta.

Ông ta nguệch ngoạc gì đó lên giấy rồi gật đầu ra hiệu Solomon đi tới chỗ
bàn. Solomon nhìn tờ giấy, rồi cả hai cùng nhìn tôi.

“Ông có súng không, ông Lang?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.