TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 42

“Tôi đến tổn thọ vì ở trong căn phòng này mất thôi,” tôi bực bội nói. “Vào
thẳng vấn đề đi.”

“Rất tốt,” O’Neal nói. “Giờ chúng tôi đã biết, nhưng cảnh sát lúc đó không
biết, rằng tuần trước ông đã có cuộc gặp bí mật với một tay buôn vũ khí
người Canada tên là McCluskey. McCluskey đã ướm ngỏ ông một trăm
ngàn đô la nếu ông chịu... kết liễu Woolf. Theo chúng tôi biết, ông đã xuất
hiện tại ngôi nhà của Woolf ở Luân Đôn và đã bị chặn lại bởi một người tên
là Rayner - còn có tên là Wyatt hay Miller - về pháplý được Woolf thuê về
làm vệ sĩ. Chúng tôi biết rằng hậu quả của vụ đụng độ đó là Rayner đã bị
trọng thương.”

Dạ dày tôi dường như đã co lại bằng kích thước của một quả bóng crickê.
Một hột mồ hôi đang tụt xuống sống lưng tôi một cách hết sức vớ vẩn.

O’Neal tiếp tục. “Dù ông đã kể gì với cảnh sát đi nữa, chúng tôi vẫn biết
không chỉ có một mà hai cuộc gọi tới tổng đài 999 đêm qua; cuộc đầu tiên
chỉ gọi xe cứu thương, cuộc thứ hai gọi cảnh sát. Hai cuộc gọi cách nhau
mười lăm phút. Chúng tôi biết là ông đã khai tên giả cho cảnh sát, vì những
lý do gì thì chúng tôi chưa xác minh được. Và cuối cùng,” ông ta nhìn tôi
như một ảo thuật gia tồi với một cái mũ đựng đầy thỏ, “chúng tôi biết rằng
khoản tiền hai mươi chín ngàn bốn trăm bảng, tương đương năm mươi
ngàn đô la Mỹ, đã được chuyển vào tài khoản ngân hàng của ông tại quận
Swiss Cottage bốn ngày trước.” Ông ta gập phắt hồ sơ lại và mỉm cười.
“Khai vị thế ổn không?”

Tôi đang ngồi trên cái ghế giữa văn phòng của O’Neal. Solomon đã chạy đi
pha cà phê cho tôi và trà hoa cúc cho chính anh ta, thế giới dường như
chuyển động chậm lại một chút.

“Thế này,” tôi nói, “hiển nhiên là tôi đã bị cài bẫy, vì một lý do nào đó.”

“Hãy giải thích cho tôi nghe nào, thưa ông Lang,” O’Neal nói, “tại sao kết
luận đó lại là hiển nhiên?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.