TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 43

Ông ta lại trêu đùa rồi. Tôi hít thật sâu.

“Thì, trước tiên tôi phải nói với ông là tôi không biết tí gì về số tiền đó cả.
Ai mà chẳng làm được chuyện đó, từ bất cứ ngân hàng nào trên thế giới.
Điều đó dễ thôi mà.”

O’Neal làm một màn trình diễn ấn tượng : mở nắp chiếc bút máy Parker
Doufold và ghi nhanh điều gì đó xuống một mảnh giấy. “Và rồi cô con gái
xuất hiện,” tôi nói. “Cô ta nhìn thấy vụ đánh nhau. Cô ta đã làm chứng cho
tôi trước cảnh sát đêm qua. Tại sao các ông không đưa cô ta tới đây?”

Cánh cửa mở ra và Solomon quay lại, anh ta đang giữ ba chiếc cốc thăng
bằng. Anh ta đã bỏ chiếc áo mưa màu nâu ở đâu đó và giờ đang mặc áo len
kiểu thể thao có khóa kéo cùng màu. Rõ ràng là O’Neal thấy khó chịu vì
chiếc áo, thậm chí tôi còn thấy nó không ăn nhập chút nào với những thứ
còn lại trong phòng.

“Tôi đảm bảo với ông, chúng tôi sẽ thẩm vấn cô Woolf vào lúc thuận tiện,”
O’Neal nói trong khi cẩn thận nhấp một ngụm cà phê. “Tuy nhiên, mối
quan tâm trước mắt của Bộ là ông. Ông Lang, ông đã được yêu cầu thực
hiện một vụ ám sát. Có được ông cho phép hay không thì tiền cũng đã được
chuyển vào tài khoản ngân hàng của ông. Ông xuất hiện ở ngôi nhà của
mục tiêu và suýt giết chết vệ sĩ của ông ấy. Rồi sau đó ông...”

“Dừng một phút,” tôi nói. “Chết tiệt, dừng một phút cái đã. Mấy chuyện vệ
sĩ này là sao? Woolf thậm chí còn không ở đó cơ mà.”

O’Neal trừng mắt nhìn tôi bằng cái kiểu điềm tĩnh thật đáng tởm.

“Ý tôi là,” tôi tiếp tục, “làm sao một vệ sĩ lại bảo vệ được một người không
ở trong cùng tòa nhà với hắn ta? Bằng điện thoại à? Vệ sĩ kỹ thuật số
chắc?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.