TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 41

Solomon đang ngó tôi, và O’Neal đang ngó Solomon. Bản thân tôi thì đang
bận rộn với cái chổi và gàu hót ngôn từ.

“Ông đang nói cái quái gì thế? Ông thực sự không có gì hay ho hơn để làm
à? Nếu ông đang nói về chuyện tối hôm qua thì ông nên biết, nếu ông đã
đọc bản khai của tôi, rằng tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông đó, rằng lúc
ấy tôi đang tự vệ trước một vụ tấn công bất hợp pháp, và trong khi vật lộn
hắn... đã đập vào đầu hắn.”

Tôi chợt nhận ra những mệnh đề đó mới khập khiễng làm sao.

“Cảnh sát,” tôi tiếp tục, “đã tuyên bố rằng họ hoàn toàn hài lòng, và...”

Tôi dừng lời.

O’Neal ngả lưng vào ghế và đặt cả hai tay ra sau đầu. Một mảng mồ hôi
rộng cỡ đồng mười xu hiện ra mỗi bên nách ông ta.

“Ồ, tất nhiên, họ có thể tuyên bố rằng họ hài lòng mà,đúng không?” Ông ta
nói, nhìn hết sức tự tin. Ông ta chờ tôi nói điều gì đó, nhưng chẳng có gì
xuất hiện trong đầu tôi cả nên tôi cứ để ông ta tiếp tục. “Bởi vì họ đã không
biết những gì mà hiện giờ chúng tôi biết.”

Tôi thở dài.

“Ôi Chúa ơi, tôi phấn khích với cuộc nói chuyện này quá, e chảy máu cam
mất. Cái điều quan trọng chết tiệt, quan trọng đến nỗi làm tôi bị lôi đến đây
vào cái giờ này, các ông biết nó là gì chứ?”

“Bị lôi đến?” Ông ta nói, lông mày nhướng lên tới tận đường chân tóc. Ông
ta quay về phía Solomon. “Ông đã lôi ông Lang tới đây à?”

O’Neal đột nhiên trở nên cợt nhả và nghịch ngợm, và đó là cảnh tượng
đáng buồn nôn. Hẳn Solomon cũng buồn nôn như tôi, bởi vì anh ta không
trả lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.