TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 40

Solomon cũng không trả lời. Tôi vừa đặt tay vào núm cửa thì O’Neal lên
tiếng.

“Lang, tôi muốn ông biết rằng tôi có thể bắt giữ ông ngay giây phút ông rời
khỏi tòa nhà này.”

Tôi quay lại và nhìn ông ta. “V ì cái gì?”

Đột nhiên tôi không thích chuyện này. Tôi không thích bởi vì, lần đầu tiên
kể từ khi tôi bước vào, O’Neal trông đầy thư giãn.

“Âm mưu giết người.”

Căn phòng trở nên yên tĩnh.

“Âm mưu?” Tôi hỏi.

Anh biết bị tắc tị giữa dòng sự việc là thế nào chứ. Thông thường, từ ngữ
được chuyển từ não bộ xuống khoang miệng, và tại điểm nào đó dọc đường
truyền anh dừng chúng lại một lát để kiểm tra xem chúng có thực sự là
những gì anh đã đặt hàng và có được gói ghém cẩn thận hay không, trước
khi anh gửi tới vòm họng để phát ra ngoài không khí.

Nhưng khi anh bị tắc tị giữa dòng, cái phần kiểm tra trong tâm tưởng của
anh đã không hoàn thành nhiệm vụ.

O’Neal đã thốt ra bốn chữ “Âm mưu giết người”.

Cái cụm mà tôi nên nhắc lại bằng giọng điệu hoài nghi đáng lẽ ra phải là
“giết người”; nhưng trong bốn chữ đó cái mà chắc chắn tôi không nên chọn
để nhắc lại là “âm mưu”.

Tất nhiên, nếu như chúng tôi nói chuyện lại, tôi sẽ làm mọi việc khác đi rất
nhiều. Nhưng chúng tôi đã không làm thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.