TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 39

“Tôi đang hỏi ông, ông Lang, ông biết gì về ông ấy?”

“Ông ta có một ngôi nhà ở đường Lyall, Belgravia,” tôi nói. “Thế có giúp
gì được ông không?”

Lần này O’Neal thử một chiến thuật khác. Ông ta hít một hơi dài rồi thở ra
từ từ, có ý làm cho tôi nghĩ rằng dưới cái khuôn mặt phúng phính đó ẩn
chứa một cỗ máy giết người đã được bôi trơn, và chỉ cần hai bước chân là
ông ta có thể nhào qua cái bàn đó và đập chết tôi. Đó là một màn trình diễn
hết sức đáng thương. Ông ta thò tay vào ngăn kéo, lôi ra một cặp tài liệu
màu da bò, rồi bắt đầu lật giở với vẻ giận dữ.

“Ông ở đâu vào mười rưỡi tối qua?”

“Lướt ván buồm ở Bờ Biển Ngà,” tôi nói, gần như trước cả khi ông ta hỏi
hết câu.

“Tôi đang hỏi ông rất nghiêm túc đấy, ông Lang,” O’Neal nói. “Tôi khuyên
ông, một cách chân thành nhất, là nên trả lời tôi một cách nghiêm túc.”

“Còn tôi xin thưa rằng đó không phải chuyện của ông.”

“Chuyện của tôi...”, ông ta bắt đầu.

“Chuyện của ông là bảo vệ.” Tôi đột nhiên gào lên, gào thật sự, và từ khóe
mắt tôi có thể thấy Solomon quay lại nhìn. “Và thứ mà ông được trả lương
để bảo vệ là quyền của tôi, cái quyền được làm gì mình muốn mà không
phải trả lời hàng tá câu hỏi chó chết.” Tôi dịu giọng lại. “Còn gì nữa
không?”

Ông ta không trả lời, bởi vậy tôi quay người bước về phía cửa. “Chào anh,
David,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.