TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 37

Giọng nói của ông ta không đáng tin chút nào. Nó cố bắt chước cái kiểu èo
uột của quý tộc, nhưng còn khuya mới được như quý tộc. Nó căng sít và the
thé, và giá như vào lúc khác có lẽ tôi đã cảm thấy thương cho ngài O’Neal.
Nếu như thực sự đó là tên ông ta. Điều mà tôi vẫn hoài nghi.

“Tôi xin lỗi, xe cộ đông quá,” Solomon nói. “Chúng tôi đã cố tới đây nhanh
hết sức rồi.”

Solomon nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể để nói rằng anh ta làm xong việc
của mình rồi. O’Neal nhìn anh ta chằm chằm, đoạn liếc sang tôi, rồi quay
trở lại với công việc đang-đọc-cái-gì- đó-quan-trọng của mình.

Vì Solomon đã đưa tôi tới an toàn, và không cớ gì anh ta phải chịu rắc rối,
tôi quyết định đã đến lúc khẳng định mình một chút.

“Chào buổi sáng, ông O’Neal,” tôi nói, giọng to đến độ xuẩn ngốc. Âm
thanh vọng lại từ các bức tường phía xa. “Tiếc là bây giờ không tiện cho
lắm. Như thế cũng không hề tốt cho cả tôi nữa. Tại sao không để thư ký của
tôi cùng với thư ký của ông bố trí một cuộc gặp khác? Thực ra, sao không
để các thư ký của chúng ta ăn trưa cùng nhau? Để thế giới này được đặt
đúng trật tự của nó.”

O’Neal nghiến hai hàm răng vào nhau một chốc, rồi ngước lên tôi với cái
nhìn mà hẳn nhiên ông ta nghĩ là xuyên thấu được tâm can.

Khi đã nhìn no mắt, ông ta bỏ tập giấy xuống đoạn đặt hai tay lên mép bàn.
Rồi ông ta nhấc tay lên đặt vào lòng mình. Rồi ông ta trở nên khó chịu với
tôi vì tôi đã quan sát ông ta thực hiện những hành động kỳ quặc đó.

“Ông Lang,” ông ta nói. “Ông nhận ra mình ở đâu chứ?” Ông ta mím môi
vẻ thành thục.

“Tôi biết chứ, thưa ông O’Neal. Tôi đang ở phòng C188.”

“Ông đang ở trong Bộ Quốc phòng đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.