TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 36

“Ông ấy đang chờ các ông,” cô nói, hồi hộp đưa cả hai tay giữ cái bàn sợ
chúng tôi làm rơi thứ gì.

“Cảm ơn, cô,” Solomon vừa nói vừa lách qua bàn.

“Người mắc chứng sợ không gian lớn à?” Tôi vừa hỏi vừa đi theo anh ta,
và nếu như chỗ đó rộng hơn thì chắc tôi đã đạp cho mình một cái, bởi vì
hẳn cô ấy phải nghe điều đó ít nhất năm mươi lần một ngày.

Solomon gõ cánh cửa phía trong, sau đó chúng tôi đi thẳng vào.

Mỗi nửa mét vuông mà người thư ký mất đi thì cái văn phòng này nuốt hết.

Ở đây trần nhà cao, các cửa sổ ở hai bên treo những tấm rèm lưới do chính
phủ trang bị và giữa các cửa sổ là một cái bàn cỡ sân quần vợt. Đằng sau
chiếc bàn ấy, một cái đầu hói đang cúi xuống, rất tập trung.

Solomon đi thẳng tới bông hồng ở giữa tấm thảm Ba Tư, còn tôi chọn một
vị trí sát ngay vai trái anh ta.

“Thưa ông O’Neal,” Solomon nói. “Lang đã tới.”

Chúng tôi cứ chờ.

O’Neal - nếu đó là tên thật của ông ta, thì tôi còn ngờ- trông giống như tất
cả những người ngồi sau bàn giấy rộng. Người ta thường nói chủ nào chó
nấy, nhưng tôi vẫn luôn cho rằng câu đó cũng đúng, nếu không muốn nói
còn đúng hơn, khi nói về chủ nhân của những cái bàn và những cái bàn của
họ. Đó là một bộ mặt bè bè, phẳng đét, đôi tai cực lớn phẳng lì, và rất nhiều
chỗ hữu dụng để chứa kẹp giấy. Thậm chí cả chuyện ông ta không có râu
cũng tương đồng với lớp véc ni Pháp sáng bóng của cái bàn. Ông ta mặc áo
cánh đắt tiền, và tôi không thấy chiếc áo khoác nào trong phòng cả.

“Tôi nghĩ chúng ta đã hẹn lúc chín rưỡi cơ mà,” O’Neal nói mà không nhìn
lên hay xem đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.