TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 35

Chúng tôi đỗ vào sân sau của Bộ Quốc phòng. “Tôi đã không thế à?” Tôi
hỏi.

“Bính boong. Bãi đỗ xe. Chúng ta đã chết và đã tới thiên đàng.”

Bất chấp một biển báo an ninh cỡ lớn thông báo rằng toàn thể Bộ Quốc
phòng đang được đặt ở tình trạng báo động an ninh cấp độ cam, gác cổng
vẫn cho chúng tôi đi qua mà chẳng thèm hé mắt.

Tôi nhận ra rằng cảnh vệ của Anh vẫn luôn như thế; trừ khi anh thực sự làm
việc trong tòa nhà mà họ đang gác, trong trường hợp đó họ sẽ kiểm tra mọi
thứ của anh từ những chỗ trám răng tới cái gấu quần để xem có phải anh
chính là cái người mới đi ra ngoài mua bánh sandwich mười lăm phút trước
không. Nhưng nếu anh là một khuôn mặt lạ, họ sẽ cho anh đi thẳng vào, bởi
vì họ sẽ quá ngượng khi phải làm phiền anh, thẳng thắn mà nói là vậy.

Nếu anh muốn một địa điểm được canh gác tử tế, hãy thuê tụi Đức.

Solomon và tôi đi lên ba cầu thang, qua nửa tá hành lang cùng hai thang
máy, dọc đường anh ta phải đăng ký mấy lần tên tôi, cho tới khi chúng tôi
đến một cánh cửa màu xanh lá đậm có biển đề C118. Solomon gõ cửa, rồi
chúng tôi nghe thấy một giọng phụ nữ vọng ra bảo “Đợi đã” và sau đó
“Được rồi”.

Bên trong là một bức tường cách cửa tầm một mét. Và giữa bức tường với
cửa, trong cái khoảng không gian chật hẹp khó tin đó, có một cô gái áo màu
chanh ngồi ở bàn, với cái máy chữ, bình cây cảnh, cốc đựng bút chì, búp bê
lông thú và những xếp giấy màu cam. Thật không thể tin nổi là có ai hay
thứ gì có thể hoạt động được trong một không gian như thế. Như thể ta đột
nhiên phát hiện có cả một bầy hải ly đang trú trong giày của mình vậy.

Nếu như bạn đã từng chứng kiến điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.