TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 34

Anh ta mỉm cười lịch sự. “Rắc rối cho ai đó.”

“Ồ, thôi đi David,” tôi nói. “Tôi có cái đó đã hàng tháng nay rồi. Định để
buộc hai thứ vào gần nhau thôi mà.”

“Vâng. Hóa đơn từ hai ngày trước. Vẫn còn ở trong túi.” Chúng tôi nhìn
nhau một lúc.

“Xin lỗi ông chủ,” anh nói. “Pháp thuật. Đi nào.”

Đó là một chiếc xe Rover, có nghĩa rằng nó là xe công. Chẳng ai lái những
chiếc xe hợm hĩnh đến ngu ngốc này, với những đồ gỗ và da bọc ngớ ngẩn,
được gắn hời hợt vào những chỗ nối và rãnh ở bên trong xe, trừ khi họ buộc
phải làm thế. Và chỉ có chính phủ và ban giám đốc của Rover mới phải đi
loại xe này.

Tôi không muốn phá bĩnh Solomon trong khi anh ta lái xe, bởi anh ta
thường hồi hộp mỗi khi làm việc này, thậm chí còn không thích nếu như có
người bật radio lên. Anh ta mang nào là găng lái xe, mũ lái xe, kính lái xe
và một vẻ mặt lái xe, và anh ta nắm vô lăng trong tay hệt như người ta vẫn
làm cho tới bốn giây sau khi họ vượt qua bài thi lấy bằng lái. Nhưng khi
chúng tôi chậm rãi đi qua đoàn diễu hành kỵ binh, với vận tốc khoảng trên
dưới hai mươi lăm dặm một giờ, tôi nghĩ có thể mạo hiểm xem sao.

“Tôi không có cơ hội biết người khác cho rằng tôi đã làm gì sao?”

Solomon nghiến răng và nắm vô lăng thậm chí còn chặt hơn, tập trung cao
độ trong khi chúng tôi đi qua một đoạn đường rộng rãi vắng vẻ. Khi kiểm
tra xong tốc độ, vòng quay, nhiên liệu, áp suất dầu, nhiệt độ, thời gian, dây
an toàn, hai lần liền, anh ta quyết định là đã có đủ khả năng trả lời.

“Điều mà lẽ ra ngài nên làm,” anh ta nói, qua hàm răng nghiến chặt, “là xử
sự tốt và cao thượng, như ngài vẫn luôn thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.