TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 38

“Hừm. Cũng khá đẹp. Có cái ghế nào quanh đây không?”

Ông ta lại nhìn tôi trừng trừng, rồi hất cằm về phía Solomon, anh ta liền đi
qua cửa và kéo về một thứ nhái theo kiểu đầu thế kỷ mười chín, đặt vào
giữa tấm thảm. Tôi vẫn ởchỗ cũ.

“Ngồi xuống đi, ông Lang.”

“Cảm ơn, tôi thích đứng hơn,” tôi nói.

Giờ ông ta nóng mũi thực sự. Hồi còn đi học bọn tôi thường làm những trò
kiểu này với một thầy giáo dạy địa lý. Ông thầy rời trường sau hai học kỳ
và trở thành mục sư ở quần đảo Western.

“Ông biết gì về Alexander Woolf, thưa ông?” O’Neal vươn người ra trước,
chống tay lên mặt bàn, và tôi thoáng thấy một cái đồng hồ đeo tay vàng
chóe. Quá nhiều vàng đến nỗi chẳng là vàng nữa.

“Người nào?” ông ta cau mặt.

“Ông hỏi ‘người nào’ là thế nào? Thế ông biết mấyAlexander Woolf?”

Tôi khẽ nhích môi, đếm nhẩm. “Năm.”

Ông ta thở dài bực dọc. Đúng thế, thầy ơi, hạ hỏa đi chứ.

“Các người tên Alexander Woolf mà tôi đang đề cập tới,” ông ta nói, với
giọng chế giễu thông thái rởm đặc trưng mà tất cả những người Anh ngồi
bàn giấy sớm hay muộn rồi thì cũng mắc phải, “có một ngôi nhà ở đường
Lyall, Belgravia.”

“Đường Lyall. Tất nhiên rồi.” Tôi tặc lưỡi. “Thế thì là sáu.”

O’Neal bắn cái nhìn về phía Solomon, nhưng không nhậnđược sự trợ giúp
nào từ đó. Ông ta quay lại tôi, với một điệu cười làm sởn gai ốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.