TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 48

Ba

Chúa và bác sĩ là những người chúng ta tôn sùng Nhưng chỉ khi chúng ta

hoạn nạn, còn trước đó thì không.

JOHN OWEN

Sự thực là tôi cảm thấy tội nghiệp cho bản thân mình.

Tôi đã quen với cảnh túng quẫn, còn thất nghiệp đối với tôi thì hơn cả một
người quen. Tôi đã bị những người đàn bà tôi yêu rũ bỏ, và thi thoảng lại
có vài cái răng đau dữ dội. Nhưng chẳng hiểu sao, không thứ nào trong số
đó có thể bằng được cảm giác cả thế giới đang chống lại mình.

Tôi bắt đầu nghĩ về những người bạn mà tôi có thể trông cậy nhờ vả,
nhưng, như tất cả những lần cố kiếm tìm các quan hệ kiểu đó, tôi lại nhận
ra rằng có quá nhiều người đã ra nước ngoài, đã chết, đã cưới những người
chả ưa gì tôi, hoặc họ không thật sự là bạn tôi, và bây giờ tôi bắt đầu nghĩ
về điều đó.

Đó là lý do tại sao tôi vào một bốt điện thoại trên đường Piccadilly, gọi cho
Paulie.

“Tôi e là ông ấy đang ở tòa án,” một giọng trả lời. “Ông có để lại lời nhắn
không?”

“Hãy nói với ông ấy tôi là Thomas Lang, và nếu ông ấy không có mặt ở
quán Simpson đường Strand đúng lúc một giờ để mời tôi bữa trưa thì sự
nghiệp pháp lý của ông ấy sẽ chấm dứt.”

“Sự nghiệp pháp lý... chấm dứt,” người thư ký nhắc lại. “Khi ông ấy gọi về
tôi sẽ chuyển tin nhắn của ông tới ông ấy, ông Lang.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.