TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 61

“O’Neal phải không?” Có một chút bực dọc trong giọng nói. Hẳn không
phải là người để anh hỏi xin một cốc đường.

“Không, nhưng ông O’Neal đang ở đây,” tôi nói. “Ai đang gọi đấy?”

“Đưa cái ống nghe chết giẫm cho O’Neal đi,” người đó nói. Tôi quay lại thì
thấy O’Neal đang sải bước về phía tôi, bàn tay với ra.

“Đi chỗ nào học xử sự cho tử tế tí đi nhé,” tôi nói và gác máy.

Yên lặng một chút, và rồi có rất nhiều thứ dường như xảy ra đồng thời.
Solomon dẫn tôi lại ghế sofa, không quá thô bạo nhưng cũng không ân cần
lắm, O’Neal hét gọi mấy tay theo dõi, những tay theo dõi hét gọi nhau, và
chuông điện thoại lại reo.

Chộp lấy điện thoại xong là O’Neal thấy khó chịu với cái dây ngay vì nó
không hợp lắm với nỗ lực truyền tải sự điềm tĩnh bậc thầy như ông ta làm
trước đây. Hiển nhiên là trong thế giới của O’Neal có nhiều kẻ tép riu hơn
nhiều so với cái giọng Mỹ chói tai ở đầu dây bên kia.

Solomon đẩy tôi xuống gần chỗ Sarah, cô co người lại ghê tởm. Cũng khá
đặc biệt khi có nhiều người ghét mình đến thế trong căn nhà của chính
mình.

O’Neal gật đầu và vâng dạ khoảng một phút gì đó, rồi rất nhẹ nhàng đặt
ống nghe xuống. Ông ta nhìn Sarah.

“Cô Woolf,” ông ta nói, ở mức lịch sự nhất có thể, “cô cần tới gặp ông
Russell Barnes ở Đại sứ quán Mỹ càng nhanh càng tốt. Một trong các ông
đây sẽ chở cô đi.” O’Neal nhìn đi chỗ khác, ý chừng mong chờ cô dựng dậy
ngay lập tức và biến đi. Nhưng Sarah vẫn ngồi nguyên chỗ cũ.

“Lấy que chọc mẹ vào đít ông ấy,” cô nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.