TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 62

Tôi phá lên cười.

Thực ra chỉ có mình tôi cười, và O’Neal bắn cái nhìn khét tiếng của ông ta
về phía tôi. Song Sarah thì vẫn trân trân nhìn ông ta.

“Tôi muốn biết người ta sẽ làm gì với người này,” cô nói. Cô hất cằm về
phía tôi, bởi vậy tôi nghĩ tốt nhất là thôi không cười nữa.

“Ông Lang cứ để chúng tôi lo, cô Woolf,” O’Neal nói. “Bản thân cô có bổn
phận tới sứ quán nước cô, lúc...”

“Các ông không phải là cảnh sát, đúng không?” Cô nói.

O’Neal nhìn không được thoải mái.

“Không, chúng tôi không phải cảnh sát,” ông ta đáp một cách cẩn trọng.

“Tôi muốn cảnh sát đến đây, và tôi muốn gã này phải bị bắt vì có ý đồ giết
người. Hắn ta đã cố giết bố tôi, và theo tất cả những gì tôi biết thì hắn ta sẽ
lại làm điều đó.”

O’Neal nhìn cô, nhìn tôi, rồi nhìn Solomon. Ông ta dường như muốn nhận
được giúp đỡ từ một trong số chúng tôi, nhưng tôi tin là ông ta sẽ chẳng
được gì.

“Cô Woolf, tôi được ủy quyền để thông báo với cô...” Ông ta dừng lại, hồ
như không thể nhớ ra rằng có thật mình được ủy quyền hay không, và nếu
đúng thế thì cái người ủy quyền cho mình thực có ý đó không. Ông ta nhăn
mũi một lúc, sau cùng mới quyết định tiếp tục.

“Tôi được ủy quyền thông báo với cô rằng bố của cô, ở thời điểm này, đang
là đối tượng điều tra của cơ quan tình báo của chính phủ Mỹ, được hỗ trợ
bởi phòng của tôi ở Bộ Quốc phòng.” Những lời đó rơi xuống sàn nhà kêu
lanh lảnh, còn chúng tôi chỉ ngồi yên như thế. O’Neal chuyển cái nhìn sang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.