TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 60

“Ngược lại là khác, tôi nghĩ nó rất quan trọng. Nếu người bán hàng bảo cô
cái máy giặt đó rất tốt, đó là một chuyện. Nhưng nếu Tổng giám mục ở
Canterbury bảo cô rằng nó tốt lắm, rằng nó có thể giũ bụi kể cả ở nhiệt độ
thấp thì lại là chuyện khác hẳn.”

“Ông đang...”

Cô nghe thấy bọn họ khi họ chỉ ở cách cô vài bước, và khi cô quay lại thì
gã trẻ tuổi đã chộp lấy cổ tay cô, ấn xuống rồi vặn ra phía ngoài một cách
cực kỳ thành thạo. Cô kêu lên một tiếng ngắn, và khẩu súng trượt khỏi tay.

Tôi nhặt nó lên và chuyển qua cho gã già hơn, báng súng đi trước. Tỏ vẻ
cho họ thấy tôi thực là một anh chàng ngoan ngoãn, giá mà thế giới có thể
hiểu được.

Khi O’Neal và Solomon tới thì Sarah và tôi đã bị ấn xuống an tọa trên ghế
sofa, hai gã theo dõi đang an vị quanh cửa vào, và chẳng ai trong số chúng
tôi gợi chuyện. Và khi O’Neal đang om sòm ở nơi này, đột nhiên tôi có cảm
tưởng như có rất nhiều người đang ở trong căn hộ. Tôi đề nghị đi ra lấy
bánh, nhưng O’Neal đã thể hiện vẻ mặt “trách nhiệm bảo vệ thế giới
phương Tây đặt cả lên vai tôi” một cách dữ dội nhất, bởi vậy tất cả chúng
tôi đều im lặng ngó xuống tay mình.

Sau vài lời thì thầm với những người theo dõi, những gã này sau đó rút lui
lặng lẽ, O’Neal bước tới hết chỗ này chỗ khác, nhặt thứ này, thứ kia lên mà
bĩu môi. Hẳn ông ta đang chờ đợi điều gì, nó chưa ở trong phòng hoặc sắp
sửa vào qua cửa, bởi vậy tôi đứng dậy bước tới chỗ điện thoại. Tôi vừa
chạm vào thì nó reo lên. Đôi khi đời là thế.

Tôi cầm lấy ống nghe.

“Nghiên cứu Sau Đại học,” một giọng Mỹ chói tai.

“Ai đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.