TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 58

“Cái chỗ này,” tôi nói, “sáng nay đã bị Lực lượng An ninh Công vụ Anh
quốc lục soát. Đó là những tay chuyên nghiệp, được huấn luyện nhờ tiền
thuế của dân, thế mà họ thậm chí chả buồn khóa cửa lại sau khi xong việc.
Công vụ kiểu thế thì cô gọi là gì? Tôi chỉ có Coca không đường thôi. Được
chứ?”

Khẩu súng vẫn chĩa về hướng tôi, nhưng nó không theo tôi tới tủ lạnh.

“Họ tìm thứ gì thế?” Giờ cô đang nhòm ra ngoài cửa sổ. Thực tình trông cô
như đã trải qua một buổi sáng vô cùng tồi tệ.

“Tôi chịu,” tôi nói. “Tôi có một cái áo làm vải bọc bơ ở dưới đáy tủ bát. Có
lẽ đó là một sự bôi bác chế độ cũng nên.”

“Họ có tìm thấy khẩu súng không?” Cô vẫn không nhìn tôi. Cái ấm cạch
một cái, tôi liền rót nước sôi vào trong cốc. “Có, họ tìm thấy rồi.”

“Khẩu súng mà ông định dùng để giết bố tôi ấy à.”

Tôi không ngoảnh lại. Vẫn tiếp tục pha cà phê. “Không có khẩu súng nào
như thế,” tôi nói.

“Khẩu súng họ tìm thấy ở đây đã được ai đó bỏ vào để làm cho giống như
là tôi sắp sử dụng nó để giết bố cô.”

“Chà, thế thì có tác dụng đấy.” Giờ đây thì cô nhìn thẳng vào tôi. Và khẩu
TPH.22 cũng thế. Nhưng tôi luôn tự hào về tính hài hước của mình, bởi thế
tôi vẫn rót sữa vào cà phê và châm một điếu thuốc. Điều đó làm cho cô
điên tiết.

“Ông là đồ con hoang khốn kiếp đấy à?”

“Đừng nói tôi thế. Mẹ tôi yêu tôi lắm.”

“Thế à? Đấy là lý do để tôi không bắn ông sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.