TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 57

những người khác thì tốn tới năm ngày. Và như để làm phụ kiện hợp màu
cho cái áo, cô cầm một khẩu Walther TPH.22 tự động ở tay phải.

TPH là loại khá nhỏ. Nó có cơ cấu nạp đạn tự động, băng sáu viên và nòng
dài hơn năm phân. Nó cũng được xem là mộtloại vũ khí hoàn toàn vô dụng,
bởi vì trừ khi anh chắc chắn hoặc sẽ bắn trúng tim hoặc trúng óc ngay phát
đầu tiên, không thì anh chỉ trêu tức người bị bắn. Đối với hầu hết mọi
người, một con cá thu còn tươi có khi lại là lựa chọn tốt hơn thế để làm vũ
khí.

“Ồ, ông Fincham,” cô nói, “sao ông biết tôi ở đây?” Giọng cô nghe thật
hợp với bộ dạng.

“Nước hoa Fleur de Fleurs,” tôi nói. “Giáng sinh vừa rồi tôi cho bà dọn dẹp
một lọ, nhưng tôi biết là bà ấy không dùng. Nên chắc chắn là cô.”

Cô nhướng mày nghi hoặc nhìn khắp căn phòng.

“Ông có người dọn dẹp sao?”

“Vâng, tôi biết,” tôi nói. “Chúa ban phước cho bà ấy. Bà ấy hơi vất vả một
chút. Bệnh thấp khớp. Bà ấy không dọn được những thứ dưới đầu gối hay
cao hơn bả vai. Tôi cố gắng để những thứ bẩn ở tầm cao ngang hông,
nhưng đôi khi...” Tôi mỉm cười. Cô không cười lại. “Nếu đã thế này rồi,
làm thế nào cô vào được đây vậy?”

“Cửa không khóa,” cô nói.

Tôi lắc đầu phẫn nộ.

“Cái bọn giẻ rách này. Tôi phải viết cho tay nghị sĩ của tôi mới được.”

“Gì cơ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.