TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 55

Tới lúc tôi đến chỗ cửa thì gã trẻ tuổi hơn trong hai kẻ theo dõi đã biến mất.
Tôi tìm cách nhìn vào mắt tên già hơn, nhưng gã đang bận nhìn một bức
tranh vô danh trên tường. Tôi cầm lấy ống nghe.

“Ông chủ,” Solomon nói, “mọi chuyện ở Đan Mạch không được tốt lắm.”

“Ồ, tệ quá,” tôi nói. “Trước đấy mọi thứ tốt lắm cơ mà.”

Solomon định trả lời nhưng có một tiếng cạch và một tiếng giật mạnh, sau
đó là giọng the thé của O’Neal trên điện thoại.

“Lang, ông đấy à?”

“Đúng,” tôi nói.

“Cô gái đó, ông Lang ạ. Người phụ nữ trẻ, tôi nên nói thế. Ông có biết bây
giờ cô ta có thể ở đâu không?”

Tôi cười lớn.

“Ông đang hỏi tôi là cô ấy ở đâu à?”

“Đúng thế đấy. Chúng tôi đang gặp rắc rối vì phải tìm xem cô ta ở đâu
đây.” Tôi liếc nhìn kẻ theo dõi, y vẫn đang dán mắt vào bức tranh.

“Rất tiếc, thưa ông O’Neal, tôi không giúp được ông đâu,” tôi nói. “Ông
biết đấy, tôi không có đội ngũ nhân viên chín nghìn người và ngân sách hai
mươi triệu bảng để dành cho việc tìm người và theo dõi họ. Dù sao cũng
nói với ông, ông nên thử dùng nhân viên an ninh của Bộ Quốc phòng. Họ
được cho là rất thạo những công việc kiểu thế này.”

Nhưng ông ta đã gác máy nửa chừng khi tôi nhắc đến chữ“Quốc phòng”.

Tôi để Paulie thanh toán tiền, và nhảy lên một chiếc xe buýt tới công viên
Holland. Tôi muốn xem O’Neal đã xáo trộn căn hộ của tôi thế nào, và cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.