TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 92

ngày mai. Thêm vào đó, những kẻ thù của ông ta có thể rất đáng gờm, và
các biện pháp phòng vệ bình thường là vô dụng. Đến đây thế là hợp lý.
Đúng, ông ta không thể đương đầu với họ,” O’Neal khá thích cụm từ đó, tôi
có thể nhận thấy thế, “bởi vậy ông ta bày ra một hợp đồng giả để giết chính
mình. Nhưng nó đã không diễn ra như ý đồ của ông ta.” O’Neal ngừng đi
lại và nhìn tôi. “Tôi muốn hỏi, sao ông ta có thể chắc chắn hợp đồng đó là
giả? Làm sao ông ta biết được ông sẽ không theo đuổi vụ đó?”

Tôi nhìn Solomon, anh ta biết tôi đang nhìn, nhưng không nhìn lại.

“Tôi đã từng được đề nghị một việc như vậy,” tôi nói. “Người ta đưa ra
nhiều tiền hơn thế nhiều. Tôi đã nói không. Có lẽ ông ta biết điều đó.”

O’Neal chợt nhớ ra rằng ông ta cực kỳ ghét tôi.

“Thế ông luôn luôn nói không à?” Tôi nhìn chằm chằm lại O’Neal, một
cách điềm tĩnh nhất có thể. “Ý tôi là có thể ông đã thay đổi,” ông ta nói.
“Có thể đột nhiên ông cần tiền. Đó là một sự nguy hiểm tức cười.”

Tôi nhún vai khiến nách tôi đau nhói.

“Không hẳn,” tôi nói. “Ông ta có vệ sĩ, và ít nhất với tôi ông ta biết mối
nguy hiểm từ đâu tới. Rayner đã theo tôi nhiều ngày trước khi tôi vào căn
nhà đó.”

“Nhưng ông đã vào căn nhà đó, Lang. Ông thực sự...”

“Tôi tới đó để cảnh báo ông ta. Tôi nghĩ đó là việc xóm giềng tốt bụng nên
làm.”

“Được rồi, được rồi.” O’Neal lại dấn thêm vài bước. “Thế ông ta làm thế
nào để ‘tiết lộ ra ngoài’ rằng hợp đồng đã được ký kết? Ý tôi là ông ta viết
lên tường phòng tắm, hay đặt tin quảng cáo trên tờ Standard, hay thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.