TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 93

“Chà, ông biết mà.” Tôi đã bắt đầu thấy mệt mỏi. Tôi muốn ngủ và cần
thậm chí là một đĩa cái gì đó nâu nâu khó ngửi.

“Chúng tôi không phải là kẻ thù của ông ta, ông Lang”, O’Neal nói. “Từ
góc độ nào cũng không, từ mức độ nào cũng không.”

“Thế sao các ông biết việc của tôi là phải theo ông ta?”

O’Neal dừng lại, và tôi có thể thấy ông ta nghĩ là đã nóiquá nhiều chuyện
với tôi. Ông ta cáu kỉnh nhìn sang Solomon, đổ cho anh ta đã không kèm
người tốt. Solomon trông chỉ như một bức tranh tĩnh vật.

“Tôi không thấy chúng ta có lý do gì mà không nói cho ông ấy điều đó,
thưa ông O’Neal,” anh ta nói. “Ông ấy bị một viên đạn xuyên ngực không
phải do lỗi của ông ấy. Có lẽ nếu biết tại sao nó xảy ra thì ông ấy sẽ mau
lành hơn.”

O’Neal mất một lúc để tiêu hóa điều đó, rồi quay sang tôi.

“Rất tốt,” ông ta nói. “Chúng tôi nhận được thông tin về cuộc gặp của ông
với McCluskey, hay là Woolf...” Hẳn ông ta ghét nói ra điều này. “Chúng
tôi nhận được tin từ người Mỹ.”

Cửa phòng mở ra và một y tá bước vào. Có lẽ cô ta là người đã vỗ vào mu
bàn tay tôi lúc tôi mới tỉnh lại, nhưng tôi không chắc. Cô ta nhìn thẳng qua
Solomon và O’Neal rồi tới nghịch với những chiếc gối của tôi, dựng chúng
lên, đặt loanh quanh, làm cho chúng trở nên không thoải mái hơn nhiều so
với lúc trước.

Tôi nhìn O’Neal.

“Ông nói tới CIA?”

Solomon mỉm cười, còn O’Neal thì tí nữa són ra quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.