TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 95

Sáu

Giờ đã điểm, mà người chưa tới.

WALTER SCOTT

Tôi nằm viện trong thời gian đủ ăn bảy bữa, dù thế là lâu hay chóng. Tôi
xem ti vi, uống thuốc giảm đau, cố giải tất cả các ô chữ đang giải dở dang
đằng sau bìa báo Woman’s Own. Và tự vấn vô số câu.

Đầu tiên là, tôi đã làm gì? Sao tôi lại ở trên đường đi của viên đạn, bắn ra
bởi một người tôi không biết, bởi những lý do mà tôi không hiểu nổi? Ở đó
có gì cho tôi? Ở đó có gì cho Woolf? Ở đó có gì cho O’Neal và Solomon?
Tại sao những ô chữ bị bỏ dở? Do những bệnh nhân đã khỏi bệnh, hay đã
chết, trước khi họ làm xong? Hay là họ tới bệnh viện rồi bị cắt đi nửa não,
và đó có phải là bằng chứng về trình độ của bác sĩ phẫu thuật không? Ai đã
xé bìa của các tạp chí và tại sao? Liệu câu trả lời cho câu “không phải phụ
nữ” (3) có thật là “đàn ông” không?

Và trên hết, tại sao hình ảnh Sarah Woolf lại được dán vào mặt trong tấm
cửa tâm trí tôi, khiến mỗi lần tôi mở nó ra, để nghĩ điều gì đó - chương
trình ti vi buổi chiều, hút thuốc ở phòng vệ sinh cuối khu, gãi một ngón
chân ngứa - thì cô luôn ở đó, mỉm cười và cau có với tôi cùng một lúc? Ý
tôi là, lần thứ một trăm rồi, đó là người phụ nữ mà tôi chắc chắn mình
không yêu.

Tôi nghĩ Rayner có thể trả lời được ít nhất một vài trong số những câu hỏi
đó, bởi vậy nên, khi tự thấy mình đã đủ khỏe để đứng dậy đi loanh quanh,
tôi mượn một bộ quần áo dài rồi lên tầng tới khu Barrington.

Khi Solomon nói với tôi rằng Rayner cũng ở trong viện Middlesex, tôi đã
ngạc nhiên, ít nhất là trong một lúc. Nghe có vẻ trớ trêu, rốt cuộc thì cả hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.