TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 97

Tôi đặt phần nho còn lại mà Solomon mang cho tôi lên bàn gần giường ông
ta, rồi bước ra.

Những người đàn ông đàn bà mặc áo choàng trắng đã cố ép tôi ở lại bệnh
viện thêm vài ngày, nhưng tôi lắc đầu và nói với họ rằng tôi khỏe rồi. Họ
tặc lưỡi, bắt tôi ký một số giấy tờ, rồi chỉ cho tôi cách thay gạc và bảo tôi
hãy quay lại đây ngay nếu như cảm thấy nóng hay ngứa ở vết thương.

Tôi cảm ơn sự chu đáo của họ, và từ chối khi họ đề nghị dùng xe lăn. Đằng
nào thì cũng thế, bởi vì thang máy đã ngừng hoạt động.

Rồi sau đó tôi khập khiễng lên xe buýt về nhà.

Căn hộ của tôi vẫn ở nguyên chỗ cũ, nhưng dường như nhỏ hơn so với tôi
nhớ. Chẳng có lời nhắn nào trong điện thoại và chẳng có gì trong tủ lạnh
ngoại trừ nửa cốc sữa chua tự nhiên và một cọng cần tây mà tôi thừa hưởng
từ người ở đấy trước đó.

Ngực tôi đang đau, như người ta đã nói trước, bởi vậy tôi tới ghế sofa nằm
xem ngày đua ngựa ở Doncaster trên ti vi, với một con lật đật Tôi Chắc Tôi
Đã Từng Nhìn Thấy Con Gà Gô Ấy Đâu Đó Trước Kia to đùng ở khuỷu
tay.

Hẳn là tôi đã gà gật một lúc, và chuông điện thoại làm tôi thức giấc. Tôi
ngồi dậy thật nhanh, nhăn nhó vì chỗ đau ở nách, và với tay lấy chai
whisky. Rỗng không. Tôi thấy vô cùng khó chịu. Tôi nhìn đồng hồ rồi nhấc
ống nghe. Tám giờ mười, hoặc hai giờ kém hai mươi. Tôi không thể nói
chính xác được.

“Ông Lang phải không?”

Đàn ông. Người Mỹ. Tiếng lạch cạch, tiếng vo vo. Tiếp tục đi, tôi biết cái
giọng này. “Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.