TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 98

“Ông Thomas Lang?” Biết rồi. Đúng, Mike, tôi gọi tên giọng nói đó sau
năm giây. Tôi lắc đầu để cố đánh thức mình, và cảm thấy có gì kêu lạch
cạch.

“Xin chào ông, ông Woolf,” tôi nói.

Im lặng ở đầu dây bên kia. Và rồi: “Ông đã khỏe hơn nhiều rồi, tôi nghe
được thế.”

“Không hẳn,” tôi nói. “Thế à?”

“Mối lo lớn nhất trong đời tôi là không có chuyện gì để kể cho con cháu
nghe. Tôi có thể nói rằng chuyện của tôi với gia đình Woolf đủ để kể cho
chúng nghe tới năm chúng mười lăm tuổi.”

Tôi nghĩ mình vừa nghe thấy ông ta cười, nhưng cũng có thể chỉ là một
tiếng lách cách trên đường dây. Hoặc cũng có thể là đội của O’Neal vừa
kích hoạt con rệp điện tử của họ.

“Nghe này, Lang,” Woolf nói, “tôi muốn chúng ta gặp nhau ở đâu đó.”

“Tất nhiên là ông muốn rồi, ông Woolf. Để tôi xem nào. Lần này ông sẽ
yêu cầu tôi thực hiện một vụ cắt ống dẫn tinh cho ông mà không cần báo
trước. Tôi đoán có đúng không?”

“Tôi muốn giải thích, nếu như ông thấy không có vấn đề gì. Ông thích đồ
ăn Ý không?”

Nghĩ về cọng cần tây và cốc sữa chua, tôi nhận ra rằng mình thích ăn đồ Ý
ghê gớm. Nhưng có một vấn đề ở đây.

“Ông Woolf,” tôi nói, “trước khi ông nói địa điểm, hãy chắc chắn rằng ông
có thể đặt chỗ cho ít nhất mười người nhé. Tôi có cảm giác đây sẽ là một
bữa tiệc đông người đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.