TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 99

“Cái đó thì được,” ông ta vui vẻ nói. “Ông có một cuốn sách hướng dẫn du
lịch ngay cạnh điện thoại đấy.” Tôi nhìn xuống bàn và thấy một quyển bìa
mềm màu đỏ. Hướng dẫn du lịch London của Ewan. Trông mới tinh, và dĩ
nhiên không phải do tôi mua. “Nghe kỹ này,” Woolf nói, “tôi muốn ông giở
trang hai mươi sáu, mục thứ năm. Gặp ông ở đó ba mươi phút nữa.”

Có tiếng ồn ồn ở đầu dây bên kia khiến trong thoáng chốc tôi cứ nghĩ ông
ta đã gác máy, nhưng giọng ông ta lại cất lên. “Lang à.”

“Vâng?”

“Đừng để quyển sách lại trong căn hộ của ông.” Tôi hít một hơi thở sâu và
mệt mỏi.

“Ông Woolf này,” tôi nói, “tôi có thể ngu ngốc, nhưng tôi không ngu ngốc
đâu.”

“Đó là điều tôi hy vọng.”

Đường dây đã bị ngắt.

Mục thứ năm trang hai mươi sáu trong quyển sách của Ewan hướng dẫn
cách xài tiền ở khu Đại London là “Giare, 216Roseland, WC2, Ital, 60 pp
điều hòa nhiệt độ, Visa, Mast, Amex”. Liếc qua quyển sách là đủ thấy
Ewan khá tằn tiện với mô típ ba chiếc thìa của ông ta, bởi vậy ít nhất tôi
cũng có thể trông chờ một bữa ăn đâu ra đấy.

Vấn đề tiếp theo là làm sao tới đó mà không kéo theo một đoàn chục nhân
viên công vụ mặc áo mưa nâu. Tôi không chắc là Woolf có thể làm điều
tương tự, nhưng nếu như ông ta đã cất công nghĩ tới trò sách hướng dẫn,
mà tôi phải thừa nhận tôi thích trò ấy, thì hẳn ông ta sẽ biết cách đi đứng
sao cho không bị người lạ làm phiền.

Tôi ra khỏi căn hộ, đi tới cửa chính. Mũ bảo hiểm của tôi vẫn ở đó, ngự
trên đỉnh đồng hồ xăng, cùng với một đôi găng tay da đã vẹt. Tôi mở cửa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.