TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 96

chúng tôi đều bị đem đi sửa trong cùng một hiệu, sau tất cả những gì chúng
tôi đã trải qua cùng nhau. Nhưng sau đó, như Solomon đã chỉ ra, chẳng còn
nhiều bệnh viện sót lại ở London vào lúc này, và nếu như anh bị đau khi
đang ở bất kỳ nơi nào về phía Nam Watford Gap, rất có thể anh sẽ tới bệnh
viện Middlesex, không sớm thì muộn.

Rayner nằm ở một phòng riêng, đối diện với bàn y tá, được nối dây với đủ
thể loại hộp đang kêu bíp bíp. Hai mắt ông ta nhắm lại, có thể là đang ngủ
cũng có thể do hôn mê, đầu bọc trong một cái băng gạc lớn. Và ông ta mặc
bộ pyjama giả vải flanen màu xanh dương, nó khiến cho ông ta nom như
một đứa trẻ, có lẽ lần đầu tiên trong rất nhiều năm. Tôi đứng cạnh giường
ông ta một lúc, lòng tràn đầy thương cảm, cho tới khi một y tá xuất hiện hỏi
tôi muốn gì. Tôi nói rằng tôi muốn rất nhiều thứ, nhưng sẽ hài lòng nếu
được biết tên của Rayner.

Bob, cô nói. Cô đứng cạnh tôi, tay đặt trên núm cửa, muốn tôi ra khỏi đó,
nhưng còn chần chừ vì bộ quần áo tôi mặc.

Tôi xin lỗi, Bob, tôi nghĩ thầm.

Ông ta đã ở đó, chỉ để làm những việc đã được phân công, những việc mà
ông ta được trả lương để làm, thế rồi một thằng ngu ở đâu tới nện ông ta
bằng bức tượng Phật cẩm thạch. Đúng là họa vô đơn chí.

Tất nhiên tôi biết Bob cũng chẳng kém cạnh gì. Ông ta thậm chí cũng
không hẳn là kẻ đi bắt nạt kẻ kém cạnh đó. Nói chính xác nhất, ông ta là đại
ca của cái kẻ chuyên bắt nạt cái kẻ chuyên bắt nạt kẻ kém cạnh. Solomon
đã lục tìm hồ sơ của Rayner ở Bộ Quốc phòng, và phát hiện ông ta từng bị
đuổi khỏi Đội Pháo binh Hoàng gia vì buôn chợ đen - tất cả mọi thứ từ dây
buộc giày quân dụng tới xe bọc thép Saracen tuồn qua cổng doanh trại dưới
tay Bob Rayner - nhưng dù thế, tôi là người đã đánh ông ta, vì vậy tôi thấy
thương cảm ông ta ít nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.