TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 90

“Vâng, chính xác,” Solomon nhẹ nhàng nói. “Nhưng Lang kiên quyết rằng
Woolf và McCluskey là một người.”

Im lặng một lúc lâu.

“Làm ơn nhắc lại được không?” O’Neal nói.

Điệu cười trịch thượng đã biến mất khỏi mặt ông ta, và tôi đột nhiên cảm
thấy mình như đang nhảy dựng dậy khỏi giường.

O’Neal khịt khịt mũi. “McCluskey và Woolf là một người à?” Ông ta nói,
giọng vỡ ra the thé. “Anh điên hẳn rồi chắc?”

Solomon nhìn tôi để xác nhận.

“Sự việc cũng gần như thế đấy,” tôi nói. “Woolf chính là người tiếp cận tôi
ở Amsterdam, và yêu cầu tôi giết một người tên Woolf.”

Gương mặt O’Neal trở nên hoàn toàn nhợt nhạt. Trông ông ta giống như
một anh chàng vừa mới nhận ra mình đã gửi một lá thư tình nhầm địa chỉ.

“Nhưng không thể nào thế được,” ông ta lắp bắp. “Không có lý nào lại như
thế.”

“Điều đó không có nghĩa là không thể,” tôi nói.

Nhưng O’Neal thực sự không còn nghe thấy gì lúc này. Ông ta đang ở
trong trạng thái tồi tệ. Bởi vậy tôi tiếp tục tiến tới vì Solomon.

“Tôi biết tôi chỉ là một gã tầm thường,” tôi nói, “và đây không phải là chỗ
để tôi lên tiếng, nhưng đây là giả thuyết của tôi. Woolf biết rằng có một số
nhóm người trên toàn cầu muốn ông ta chết. Ông ta làm các thứ thông
thường, mua một con chó, thuê vệ sĩ, không nói cho bất kỳ ai biết nơi ông
ta sẽ đến chừng nào chưa tới đó, nhưng,” và tôi có thể thấy O’Neal lắc
người để tập trung, “ông ta biết như thế chưa đủ. Những kẻ muốn ông ta

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.