TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 89

Thật là sốc. Tôi cứ tưởng là sau khi tôi uống bia với Solomon thì hai gã
theo dõi đã được cho nghỉ. Tôi khinh suất quá. Tạ ơn Chúa.

“Hoan hô Baker,” tôi nói.

Hình như Solomon đang chuẩn bị nói với tôi điều gì thì lại bị chen ngang
bởi tiếng cửa mở. O’Neal tới giữa chúng tôi ngay. Ông ta đi thẳng đến bên
giường tôi, và biểu hiện của ông ta cho thấy ông ta nghĩ việc tôi bị bắn là
một bước tiến vĩ đại.

“Ông cảm thấy thế nào?” Ông ta hỏi, gần như đang cố nín cười.

“Tôi rất khỏe, cảm ơn ông O’Neal.”

Im lặng một chút, và khuôn mặt ông ta hơi xịu xuống.

“Tôi nghe bảo may mắn là ông còn sống,” ông ta nói. “Ngoại trừ điều đó,
kể từ giờ trở đi, ông có thể nghĩ rằng mình không may mắn vì vẫn còn
sống.” O’Neal rất khoái chí với điều đó. Tôi hình dung ông ta đã tập nói
điều đó trong thang máy. “Thế đó ông Lang ạ. Tôi không biết làm thế nào
để cảnh sát đừng nhúng mũi vào. Với sự chứng kiến của các nhân chứng,
ông rõ ràng đã cố giết ông Woolf...”

O’Neal dừng lại, cả ông ta và tôi nhìn xung quanh căn phòng, ở dưới sàn,
bởi vì âm thanh chúng tôi nghe thấy hẳn phải phát ra từ một con chó ốm.
Rồi chúng tôi nghe lại lần nữa, và cả hai đều nhận ra đó là Solomon đang
hắng giọng.

“Với lòng kính trọng của tôi, thưa ông O’Neal,” Solomon nói, giờ thì anh ta
đã giành được sự chú ý của chúng tôi, “Lang có cảm nhận rằng người mà
ông ta đã tấn công thực ra là McCluskey.”

O’Neal nhắm mắt lại. “McCluskey? Woolf lại là...”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.