TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 87

Tôi hỏi y tá xem liệu cô ta có thể vặn nhiệt độ thấp một chút không, nhưng
cô ta nói rằng máy sưởi được điều khiển bằng máy tính. Nếu là kiểu người
chuyên ngồi viết thư phàn nàn cho tờ Daily Telegraphthì có lẽ tôi đã viết
một bức rồi.

Solomon treo áo khoác ra sau cánh cửa.

“Giờ thưa ngài,” anh ta nói, “tin hay không thì tùy nhưng các quý bà quý
ông, những người trả lương cho tôi đã yêu cầu tôi lấy ở ngài một lời giải
thích về chuyện làm thế nào ngài lại nằm ở sàn của phòng tranh West End
danh tiếng với một lỗ đạn xuyên vào ngực.”

“Nách.”

“Hốc tay, nếu như ngài thích thế hơn. Giờ ngài có thể nói tôi nghe không,
ông chủ, hay là tôi phải dằn gối lên mặt ngài cho tới khi ngài chịu hợp tác?”

“Chà,” tôi nói, nghĩ rằng có lẽ chúng tôi nên bàn chuyện công việc, “tôi cho
rằng anh đã biết McCluskey chính là Woolf.” Tất nhiên là tôi chưa từng
đưa ra được giả thiết đó trước đây. Tôi chỉ muốn lời nói đó nghe sao có
trọng lượng. Biểu hiện của Solomon rõ ràng cho thấy là anh ta chưa hề biết,
bởi vậy tôi nhấn mạnh thêm. “Tôi đã theo McCluskey tới phòng tranh, cứ
nghĩ rằng ông ta sẽ làm gì đó không tốt với Sarah. Tôi nện ông ta, bị Sarah
bắn, sau đó cô ấy nói cho tôi biết rằng, người bị đánh thực ra chính là bố cô
ấy, Alexander Woolf.”

Solomon điềm tĩnh gật đầu, cái kiểu quen thuộc của anh ta mỗi khi nghe
những thứ lạ đời.

“Trong khi ngài,” cuối cùng anh ta nói, “là người đã từ chối ông ta khi ông
ta dùng tiền đề nghị ngài giết Alexander Woolf?”

“Đúng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.