TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 86

Một khuôn mẫu cố định đã hình thành ở đây.

“Tôi cảm thấy,” tôi nói, “gần như chính xác là tôi đã bị bắn, giờ đang nằm
trong bệnh viện và cố gắng hồi phục, vậy mà một viên cảnh sát Do Thái lại
đang ngồi lên chân tôi.” Anh ta khẽ dịch người dọc theo giường.

“Họ nói với tôi rằng ngài đã gặp may, thưa ông chủ.”

Tôi ngắt một quả nho.

“May mắn vì...?”

“Vì chỉ cách tim ngài vài phân thôi.”

“Hoặc chỉ cần chệch vài phân là bắn trượt tôi. Tùy theo quan điểm của
anh.”

Anh ta gật đầu, ngẫm nghĩ về điều đó.

“Thế còn của ngài?” Một lúc sau anh ta nói.

“Của tôi cái gì?”

“Quan điểm của ngài ấy mà.”

Chúng tôi nhìn nhau.

“Là đội Anh nên chơi đẹp với Hà Lan,” tôi nói.

Solomon đứng dậy khỏi giường rồi bắt đầu cởi áo mưa, và tôi khó mà trách
anh ta được. Nhiệt độ phải khoảng 32 độ C, và dường như có quá nhiều,
quá nhiều không khí ở trong phòng. Chúng túm tụm lại, lùa vào mặt và tóc,
làm ta tưởng như căn phòng như là chuyến tàu điện ngầm vào giờ cao
điểm, và rất nhiều khí thừa đã cố lách vào ngay khi người ta đóng cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.