TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 85

Tôi nhắm mắt lại một lúc, và khi mở mắt ra thì bên ngoài trời đã tối. Một
chiếc áo trắng đang đứng cạnh tôi, và tuy người mặc nó trông đủ trẻ để có
thể là giám đốc chi nhánh ngân hàng của tôi, tôi chỉ có thể nghĩ ông ta là
bác sĩ. Ông ta để cổ tay tôi xuống, dẫu tôi không nhận ra là ông ta đã cầm
nó, rồi ghi nhanh gì đó vào kẹp hồ sơ.

“Ông cảm thấy thế nào?”

“Ổn.”

Ông ta tiếp tục ghi chép.

“Hẳn là không phải thế rồi. Ông đã bị bắn. Mất khá nhiều máu, nhưng
không vấn đề gì. Ông đã gặp may. Xuyên qua nách ông.” Ông ta nói cứ như
toàn bộ câu chuyện này là do lỗi ngớ ngẩn của tôi. Mà, ở mặt nào đó, thì
đúng là như vậy.

“Tôi đang ở đâu?” Tôi hỏi.

“Ở bệnh viện.”

Ông ta đi ra.

Sau đó, một bà rất béo bước vào với chiếc xe đẩy rồi đặt một đĩa gì màu
nâu có mùi khó chịu lên cái bàn cạnh tôi. Tôi không thể tưởng tượng tôi đã
làm gì với bà ta, nhưng dù là làm gì thì chắc hẳn đều rất tệ.

Có lẽ bà ta nhận ra rằng mình đã phản ứng thái quá, bởi vậy nửa giờ sau bà
ta tới mang cái đĩa đi. Trước khi đi, bà nói cho tôi biết tôi đang ở đâu. Bệnh
viện Middlesex, khu William Hoyle.

Người đầu tiên tới thăm tôi là Solomon. Anh ta bước vào, vẻ kiên định và
vững chãi, ngồi xuống giường và đặt một túi giấy đựng nho lên bàn.

“Ngài cảm thấy thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.