TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 84

“Con đĩ đần độn,” tôi nghĩ là mình đã nói thế, “Tôi... ở phe cô cơ mà.
Chính hắn... là người... hắn là người... muốn giết bố cô. Mẹ kiếp.”

Mẹ kiếp bởi vì mọi thứ bắt đầu trở nên lạ lẫm. Ánh sáng, âm thanh, hành
động.

Sarah đang đứng ngay trước mặt tôi, và tôi nghĩ, nếu như tình huống khác
đi, có lẽ tôi đang thưởng thức cặp giò của cô. Nhưng nó đã không khác. Nó
vẫn thế. Và tất cả những gì tôi nhìn thấy giờ đây là khẩu súng.

“Ông nói lạ thật đấy, ông Lang,” cô nói. “Ông ấy có thể làm việc đó tại
nhà.” Đột nhiên tôi không còn hiểu chuyện này là thế nào nữa. Quá nhiều
thứ đã sai, sai lè, nửa người bên trái tê cứng của tôi không phải là tất cả.
Sarah quỳ xuống kề họng súng dưới cằm tôi.

“Người này,” cô hất ngón cái về phía McCluskey, “là bố tôi.”

Bởi không thể nhớ gì thêm nữa, tôi nghĩ là mình đã bị ngất đi.

“Ông cảm thấy thế nào?”

Đó là câu người ta hẳn sẽ hỏi anh khi anh nằm ngửa trên giường bệnh viện,
nhưng tôi ước gì cô ta đừng hỏi y như thế. Đầu óc tôi bấn loạn kiểu như lúc
anh phải gọi người phục vụ để đòi lại tiền đã trả, và nếu chính tôi hỏi cô ta
rằng tôi cảm thấy thế nào thì xem ra sẽ có lý hơn. Nhưng cô ta là y tá, bởi
thế không có chuyện cô ta đang giết tôi, vậy nên tôi quyết định tạm thời sẽ
quý mến cô ta.

Với một nỗ lực phi thường, tôi mở môi và rền rĩ với cô ta, “Ổn.”

“Thế thì tốt,” cô ta nói. “Bác sĩ sẽ tới khám ngay cho ông đây.” Cô ta vỗ vỗ
vào mu bàn tay tôi rồi khuất dạng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.