TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 82

“Ông có biết Terence Glass không?” Cô ta hỏi, chìa cho tôi một tấm cạc và
bảng giá. Cô ta trông quá trẻ.

“Có, tôi biết,” tôi đáp. “Thực ra tôi có ba bức của ông ta.”

Chà, ý tôi là, dù sao thì đôi khi anh cũng phải nói dối gì đó, phải không?

“Ba cái gì cơ?” Cô ta nói.

Không phải lúc nào lời nói dối cũng phát huy tác dụng, tất nhiên rồi.

“Bức tranh.”

“Trời ơi,” cô ta nói. “Tôi không biết là ông ấy cũng vẽ. Sarah,” cô ta gọi,
“chị có biết là Terence vẽ tranh không?”

Từ nửa sau của phòng tranh, một giọng Mỹ điềm tĩnh vọng lại. “Terry chưa
từng vẽ tranh trong đời. Ông ấy còn hiếm khi viết tên mình ấy chứ.”

Tôi ngước nhìn lên vừa khi Sarah Woolf đi qua cửa tò vò, trông tinh khôi
trong chiếc váy hình chữ A và áo khoác, cô toát ra làn sóng hương nhẹ
nhàng của Fleur de Fleurs. Nhưng cô không nhìn tôi. Cô đang nhìn về cửa
trước phòng tranh.

Tôi quay lại, theo hướng nhìn của cô, và thấy McCluskey đang đứng ở lối
ra vào.

“Nhưng quý ông đây nói rằng ông ấy có ba...” Cô tóc vàng vừa nói vừa
cười.

McCluskey đang bước nhanh về phía Sarah, tay phải của hắn trượt ngang
ngực, vào phía trong của chiếc áo khoác. Tôi đưa tay phải đẩy cô tóc vàng
ra xa, nghe cô ta hổn hển câu gì đó lịch sự, và cùng lúc đó McCluskey quay
đầu về phía tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.