TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 81

đường.

Đồng hồ hiện sáu bảng, tôi bèn đưa tờ mười bảng qua cửa kính và ngắm
màn trình diễn trong mười lăm giây của vở tôi- không-chắc-là-có-tiền-lẻ-
trả-lại, ngó giấy phép lái taxi số 99102, trước khi ra ngoài và quay đầu nhìn
về cuối phố.

Trong mười lăm giây đó, McCluskey đã bốc hơi. Tôi đã theo hắn hai mươi
phút và năm dặm, rồi để tuột mất hắn trong gần hai trăm mét cuối cùng. Tôi
nghĩ cũng thật đáng đời, vì mình đã keo kiệt mấy đồng tiền boa.

Phố Cork chẳng có gì ngoại trừ các phòng trưng bày nghệ thuật, hầu hết có
cửa sổ mặt tiền lớn, và một trong những thứ tôi nhận thấy ở các cửa sổ là
chúng giúp cho việc nhìn từ trong ra ngoài cũng thuận tiện y như nhìn từ
ngoài vào trong. Tôi không thể đi gí mũi vào tất cả các cửa sổ của mỗi
phòng triển lãm cho tới khi tìm được hắn, bởi thế tôi quyết định phải mạo
hiểm. Tôi xác định vị trí McCluskey xuống xe, rồi ngoặt vào cánh cửa gần
nhất.

Nó bị khóa.

Tôi đang đứng đó nhìn đồng hồ, cố đoán xem cái phòng triển lãm này có
thể mở cửa giờ nào nếu như không phải mười hai giờ, thì một cô gái tóc
vàng mặc váy đen bó sát từ trong bóng tối xuất hiện và gạt chốt cửa. Cô mở
cửa với nụ cười chào mừng, và rồi đột nhiên tôi dường như không còn lựa
chọn nào khác là bước vào, niềm hy vọng tìm thấy McCluskey của tôi xẹp
xuống sau mỗi một giây.

Vẫn để một mắt hướng ra cửa sổ trước mặt, tôi chìm vào khoảng không
gian hơi tối của cửa hàng. Ngoại trừ cô gái tóc vàng, hồ như không còn ai
khác ở chỗ này, nên không có gì ngạc nhiên lắm khi tôi cứ nhìn vào các bức
tranh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.