TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 79

Năm

Nhặt một cọng rơm rồi tung nó lên không, anh sẽ biết gió thổi chiều nào.

JOHN SELDEN

Bám theo một ai đó mà không để cho họ biết chẳng hề dễ như trở bàn tay
như trong phim ảnh. Tôi đã chứng kiến vài vụ theo dõi chuyên nghiệp, và
những vụ mà chuyên gia theo dõi trở về bản doanh báo cáo “chúng tôi mất
dấu anh ta hay cô ta rồi” thì còn nhiều hơn. Trừ khi con mồi của anh điếc,
đui và què, anh cần ít nhất cả tá người và điện đài sóng ngắn trị giá năm
mươi ngàn bảng để làm cho tươm tất.

Vấn đề với McCluskey là hắn ta, theo thuật ngữ chuyên môn, là “một tay
chơi” - kẻ biết mình có thể là mục tiêu, và biết cách đối phó. Tôi không thể
mạo hiểm tới quá gần, và cách duy nhất để tránh điều đó là chạy, ở những
đoạn thẳng thì trở lại bình thường, rồi chạy hết tốc độ khi hắn vào chỗ rẽ,
dừng lại kịp thời nếu hắn quay lại. Một đội chuyên nghiệp thì chắc chắn
không chấp nhận mấy chuyện này, bởi họ thì không thèm biết đến cái khả
năng là kẻ bị theo dõi biết có ai đó đang theo dõi sau lưng hắn ta, người này
có thể bắt đầu băn khoăn không hiểu cái kiểu chạy, đứng, nghiêng ngó kính
cửa hàng kia thực ra là cái trò gì.

Đoạn đường đầu diễn ra khá dễ dàng. McCluskey đi từ phố Fleet dọc xuống
tới Strand, nhưng khi tới Savoy, hắn nhảy ngang qua đường rồi đi lên phía
Bắc vào quận Covet Garden. Sau đó hắn đi giữa vô số cửa hàng cửa hiệu,
và dừng lại khoảng năm phút xem một người tung hứng phía ngoài nhà thờ
Nghệ sĩ. Thoải mái rồi, hắn bước mau về phía đường Thánh Martin, ngang
qua quảng trường Leicester rồi biến tôi thành thằng đần bằng cách đột ngột
rẽ về hướng Nam vào quảng trường Trafalgar.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.