TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 77

Một khoảng lặng dài.

“Vậy đó,” ông ta lại nói. “Đó là một hành vi phạm pháp, và chắc chắn ông
ta không thể nhận được bất kỳ trợ giúp nào từ nhân viên của hãng này, thưa
ông Fincham...”

“Ông ta đảm bảo với tôi rằng ông đã giúp đỡ...”

“Ông Fincham, tôi nói thẳng nhé.” Giọng nói đã trở nên đanh thép đáng kể,
và tôi chợt nhận ra rằng sẽ rất thú vị khi được xem ông Spencer trước tòa.
“Trong đầu tôi chợt dấy lên hoài nghi rằng có thể ông đang đóng kịch ở đây
để nhử người khác sập bẫy.” Ông ta phát âm từ đó, “agent provocateur” với
ngữ điệu Pháp rất tự tin, không chê vào đâu được. Ông ta có một căn biệt
thự ở Provence mà. “V ì động cơ gì thì tôi không rõ,” ông ta tiếp tục. “Tôi
cũng không hứng thú lắm. Tuy thế, tôi từ chối nói thêm bất cứ điều gì nữa
với ông.”

“Trừ phi ông tới cùng với một luật sư.”

“Chúc ông một ngày tốt lành, ông Fincham.” Ông ta lại đeo kính lên.

“Bạn tôi nói rằng ông đã thực hiện việc thanh toán cho nhân viên mới của
ông ấy.”

Không có câu trả lời. Dẫu biết rằng sẽ không lấy thêm được câu trả lời nào
nữa từ Spencer, nhưng tôi nghĩ cứ tiếp tục gia tăng sức ép xem sao. “Bạn
tôi nói rằng tự ông ký cuống séc,” tôi nói. “Tự tay ông.”

“Ông làm tôi chóng mệt với những thông tin về ông bạn của ông quá, thưa
ông Fincham. Tôi xin lặp lại, chúc ông một ngày tốt lành.”

Tôi đứng dậy đi về phía cửa. Cái ghế gào lên vì được giải thoát.

“Thế lời đề nghị về vụ gọi điện thoại vẫn còn giá trị đấy chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.