TAY LÁI SÚNG ĐA CẢM - Trang 78

Ông ta vẫn không ngẩng lên.

“Chi phí cuộc gọi sẽ được tính vào hóa đơn của ông.”

“Hóa đơn gì?” Tôi nói. “Ông chẳng cho tôi cái gì cả.”

“Tôi đã cho ông thời gian của tôi, ông Fincham. Còn nếu ông không muốn
sử dụng nó, đó hoàn toàn là vấn đề của ông.”

Tôi mở cửa.

“Dù sao cũng cảm ơn ông, ông Spencer. Mà này...” Tôi chờ cho tới khi ông
ta ngẩng lên. “Có một số kẻ ở Garrick nói xấu là ông chơi bài brít ăn gian.
Tôi đã nói với những người ở đó rằng đấy chỉ là những chuyện rác rưởi vô
lý, nhưng ông biết những chuyện kiểu đó mà. Bọn họ đã có sẵn những ý
nghĩ như thế trong đầu. Tôi nghĩ là ông nên biết chuyện ấy.”

Thảm hại. Nhưng tất cả những gì tôi nghĩ được lúc đó chỉ có thế.

Cảm thấy tôi không phải là một người quá đỗi tử tế, gã thư ký đã cảnh báo
tôi, một cách cáu cẳn, rằng hãy chờ hóa đơn thanh toán dịch vụ gửi tới nhà
trong vài ngày tới.

Tôi cảm ơn sự tốt bụng của ông ta và quay về phía cầu thang. Trong lúc
làm thế, tôi thấy có ai đó nữa đang bước cùng lối với tôi qua những số cũ
của tờ Expressions, tập san của những người dùng thẻ American Express.

Những người đàn ông béo lùn mặc vest xám: phạm trù này rất rộng.

Những người đàn ông béo lùn mặc vest xám mà tôi đã từng nắm bìu dái tại
quầy rượu một khách sạn ở Amsterdam: phạm trù này rất hẹp.

Nhỏ xíu, đúng ra là thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.